Từ Chỉ An kéo Tống Nhữ Từ dựa vào người mình, lấy gối tựa lưng chèn vào cổ để anh ngủ thoải mái trên sofa.
“Chúc Nhiên,” Từ Chỉ An cầm điện thoại, đi ra ban công, “Hắn có mắc nợ Mục Hạc sao?”
Chúc Nhiên không thể tin nổi: “Mày cảm thấy sao?”
“Tại sao lại mắc nợ?” Từ Chỉ An rũ mắt, “Vì Mục Hạc yếu đuối, đáng thương, đau khổ, cần người bảo vệ, cần người cung phụng… mà hắn lại dám cả gan chạy trốn, không chịu biến mình thành chất dinh dưỡng hoàn hảo sao?”
“Chúc Nhiên,” Từ Chỉ An hỏi hắn, “Nếu cậu thích một người, cậu cảm thấy có thể đòi hỏi người ta làm như vậy không?”
Từ Chỉ An nhẹ giọng hỏi, thong thả: “Cậu có thể giống như một con ma cà rồng, buộc đối phương dâng hiến tất cả cho cậu không? Không cho thì là mắc nợ cậu sao?”
Chúc Nhiên bị những lời này làm cho nghẹn lại, vừa tức vừa bực, cảm thấy lời ngụy biện của Từ Chỉ An thật hoang đường vô cùng, nhưng lại không tìm thấy chỗ nào để phản bác: “Mày đang cố chấp lý lẽ – tao đương nhiên sẽ không! Tao còn sĩ diện, nhưng đây căn bản không phải là một chuyện.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT