Sáng sớm, sương mỏng như tơ giăng trên sườn núi. Con đường đất dẫn lên rừng đào lốm đốm cánh hoa rụng, nắng xuyên qua tầng lá, chấm lấm tấm trên đôi hài nhỏ của Cố Nguyệt Đào.

 

“Tiểu thư, đi chậm thôi, đường trơn đấy.”

Hồng Liên khẽ nhắc nhở, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo chút nghiêm khắc.

“Không sao đâu, Hồng Liên tỷ tỷ, con đường này Đào Đào đã đi nhiều lần rồi.”

Giọng trẻ con vang lên, mềm mại như tiếng chuông nhỏ.

Cố Nguyệt Đào ôm trong tay một cái giỏ tre, bên trong đã có mấy quả đào rừng hồng hồng. Bé vừa tròn bảy tuổi, ngũ quan tinh xảo như búp bê ngọc, đặc biệt nhất là mái tóc dài màu bạc, óng ánh dưới ánh nắng.

Bên cạnh bé là Hồng Liên — dung mạo thanh nhã lạnh nhạt, khí chất như mai trắng trong tuyết. 

 

Nhưng mỗi lần nhìn tiểu thư, khóe môi nàng lại nở nụ cười dịu dàng, giọng nói mềm đi, gọi một tiếng “tiểu thư” đầy ôn nhu.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

“Tiểu thư, Chủ nhân đi ra ngoài mấy hôm rồi, người có nhớ không?” Hồng Liên nhẹ nhàng hỏi.

Nguyệt Đào chu môi: “Đào Đào nhớ chứ! Phụ thân nói sẽ mua bánh kẹo cho Đào Đào. Nhưng sao phụ thân không cho Đào Đào đi cùng?”

Hồng Liên cười khẽ, xoa đầu bé: “Có chuyện không thể để tiểu thư đi theo. Đợi Chủ nhân về rồi, chắc chắn sẽ mang thật nhiều quà cho người mà”

 

Cố Nguyệt Đào nghe xong thè lưỡi trêu, rồi bỗng cúi xuống lom khom nhìn vào bụi cỏ. “A… con thỏ!”

“Đừng đuổi, trượt đấy.” Hồng Liên kéo nhẹ cổ tay cô bé.

 

Ánh mắt nàng quét quanh sườn dốc bên trái. “Chúng ta lên đến chỗ cây đào to nghỉ một chút rồi hái. Trưa nắng quá không tốt.”

Bé con giọng nũng nịu mà lễ phép “Vâng ạ.”

Họ rẽ qua một khúc quanh. Phía trước, một gốc đào cổ thụ đứng im lặng như người canh rừng già, thân cây sần sùi to đến hai vòng tay ôm, tán rộng, rải bóng mát xuống khoảng đất phẳng. Gió nhẹ thổi, hoa rơi như mưa—những cánh hồng nhạt li ti lả tả, chạm đất rồi dính vào bờ cỏ ướt sương.

“Đến rồi.” Cố Nguyệt Đào reo khẽ, đặt giỏ, lon ton chạy đến gốc cây. “Hồng Liên, nhìn này, trên cao có ch—”

Giọng cô bé bỗng đứt đoạn.

“Tiểu thư?” Hồng Liên giật mình, vội bước nhanh qua, vạt váy lướt nhẹ trên thảm cỏ. Nàng chưa kịp hỏi đã thấy chân cô bé khựng lại. 

 

Dưới bóng gốc đào, giữa vòng cánh hoa rụng, có một người đàn ông nằm sấp, nửa người tựa vào rễ cây, áo choàng đen đầm đìa nước mưa cũ lẫn bùn đất. 

 

Bên cạnh là vệt máu đã khô, màu nâu sẫm loang ra như mực thấm giấy.

 

Gió trong rừng bỗng như lạnh hơn.

 

“Tiểu thư, đừng lại gần.” Hồng Liên bỗng lên tiếng khiến Cố Nguyệt Đào giật mình. 

 

Hồng Liên bước lên mấy bước, đôi mắt vốn lạnh nhạt nay hiện lên sự cảnh giác. Nàng nhìn kỹ một hồi, trong đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc khó giấu.

“Tiểu thư… Người này…”

Nguyệt Đào nắm chặt giỏ tre, run run hỏi: “Người này sao vậy? Có phải… sắp chết rồi không?”

Hồng Liên không trả lời ngay. Ánh mắt nàng dừng lại trên mái tóc dài màu bạc của nam nhân kia, dù dính đầy máu nhưng vẫn lấp lánh dưới nắng sớm.

Mái tóc đó – y hệt như tiểu thư nhà nàng!

Trong lòng Hồng Liên khẽ run lên, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, nhẹ nhàng đáp:

“Tiểu thư, hắn chỉ bị thương rất nặng thôi. Chúng ta phải báo cho phụ thân con biết.”

Nguyệt Đào ngẩn người, rồi quay đầu nhìn lại người đang hôn mê kia. Trong đôi mắt đen tròn xoe chợt hiện lên một tia hiếu kỳ – và… một cảm giác quen thuộc khó hiểu.

 

Hồng Liên đứng ở giữa hai người, mắt nàng cứ dính trên người nam nhân kia lòng thầm nghĩ. 

 

 Trùng hợp, hay là…

 

Hồng Liên nhớ lại năm đó rồi lại khẽ lắc đầu. 

 

Nàng thì thào  " Có lẽ không phải đâu... " Nhưng trong lòng nàng sớm nảy lên một mầm nghi ngờ.

***

Cố Nguyệt Đào đứng bên cạnh, cô bé im lặng rất lâu rồi như thể quyết định gì đó, đôi mắt tròn xoe nhìn người kia, rồi kiên định khẩn cầu. 

 “Hồng Liên tỷ tỷ, cứu người đi! Đừng để người ấy chết… Hắn tóc bạc giống Đào Đào, Đào Đào không muốn để người tóc bạc bị bỏ lại ở đây.”

Hồng Liên im lặng vài giây, cuối cùng mới nhẹ gật đầu: “Được. Nhưng mang hắn về không dễ. Tiểu thư giúp ta một tay nhé.”

Hai người dùng áo khoác làm đệm, cùng nhau gắng sức kéo người nam nhân ấy về phủ. Đường núi gồ ghề, mồ hôi sớm đã lấm tấm trên trán Hồng Liên, còn Cố Nguyệt Đào cũng đỏ bừng mặt, môi mím chặt.

Mất một lúc lâu, cuối cùng ba người cũng về tới phủ nhỏ — nơi chỉ có ba nhân khẩu nương tựa lẫn nhau: phụ thân Cố Cảnh Xuyên, tiểu thư nhỏ Cố Nguyệt Đào và Hồng Liên. Nhưng giờ này Cố Cảnh Xuyên vẫn chưa về.

Cánh cổng gỗ khẽ mở ra, Hồng Liên dìu người nam nhân vào phòng lớn nhất. Căn nhà đơn sơ, chỉ có bàn gỗ, mấy chiếc ghế và chiếc giường nhỏ. Không có đầy tớ, không có quản gia, mọi việc lớn nhỏ đều do ba người trong nhà tự tay lo liệu.

“Tiểu thư, lấy giúp ta chậu nước sạch và ít vải trắng.”

“Vâng!”

Nguyệt Đào vội vàng chạy vào buồng, bưng ra một chậu nước ấm và mấy mảnh vải.

Hồng Liên cẩn thận cởi bỏ lớp áo dính máu, vết thương trên người hiện rõ — vết chém sâu, bầm tím trải dài, hơi thở yếu ớt. Nàng nhanh chóng rửa sạch vết thương, rắc thuốc bột cầm máu, rồi dùng kim châm cứu trong chiếc hộp gỗ cũ kỹ.

Bàn tay Hồng Liên bình tĩnh nhưng ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng.

Nguyệt Đào ngồi bên mép giường, đôi mắt đen lấp lánh nhìn chăm chăm. Khi thấy máu loang ra khăn trắng, bé khẽ run nhưng vẫn cắn môi, đưa thêm vải cho Hồng Liên.

“Này… người sẽ không chết, đúng không?” Bé hỏi, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Hồng Liên ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt lo lắng kia, nở một nụ cười dịu dàng: “Không đâu. Tiểu thư yên tâm, có ta ở đây, hắn sẽ không chết.”

Ngoài hiên, nắng chiều dần buông xuống, tiếng gió rít nhẹ qua những tán cây. 

 

Trong căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng hít thở khẽ khàng, tiếng nước rơi tí tách, và một mạng sống đang được giằng kéo lại từ ranh giới của tử vong.

Cố Nguyệt Đào nhìn gương mặt đang hôn mê ấy, khẽ thì thầm:

“Người phải sống… Đào Đào sẽ chăm sóc người.”

 

***

 

Sau khi Hồng Liên băng bó xong cho người lạ, bóng chiều đã loang dần sang hoàng hôn. 

Trong căn phủ nhỏ chỉ có ba người, bữa cơm tối được chuẩn bị vội mà ân cần: một nồi canh rau, vài miếng cá kho đơn giản và cơm trắng còn hơi nóng. 

Mùi gừng nồng pha với mùi dầu thơm lên làm ấm cả gian phòng khi ánh nến nhỏ lung linh trên bàn.

Cố Nguyệt Đào ăn ngon lành, đôi má trẻ con hồng lên vì đói và mệt. 

Hồng Liên ngồi đối diện, vừa múc canh vừa nói vài câu nhỏ nhặt để khuây cho tiểu thư, giọng nàng vẫn nhẹ nhàng như suối chảy. Khi thức ăn vơi dần, nàng nhanh tay dọn dẹp — rửa bát, lau bàn rồi xếp vải thuốc gọn vào hộp gỗ.

Công việc tối không nhiều, nhưng Hồng Liên hôm nay đã dùng nhiều sức; từ lúc kéo người lạ về tới lúc băng bó, kim châm, rửa thuốc.

 

Từng việc đều do nàng xoay. Mỗi lần cúi đầu làm việc, lưng nàng hơi cong, mắt phảng phất vệt mệt mỏi. Sau khi dọn xong, nàng dìu Cố Nguyệt Đào về buồng nhỏ.

Trong phòng, Hồng Liên bật một chiếc đèn dầu nhỏ, ngồi lên ghế cạnh giường. Cô béđược ủ ấm dưới chăn, đầu tựa vào vai nàng. 

 

Hồng Liên khẽ hát ru, giọng trầm đều, lời ca đơn sơ như chuyện kể, tay khẽ vỗ lưng đứa trẻ. Âm thanh nhàu nhàu, ấm áp khiến không gian lắng xuống.

Chưa rõ từ lúc nào, mệt mỏi dồn đến. Hồng Liên hít một hơi dài, vai rũ xuống. 

Cái phút yên bình đó kéo nàng vào một làn buồn ngủ nông. Khi tay vẫn còn ôm, đầu nàng gục nhẹ và rồi nàng thiếp đi, giấc ngủ đến bất chợt như liều thuốc làm dịu mọi vết mệt.

 

 

 Cố Nguyệt Đào trong lòng nàng cũng ngủ say, trên mặt bé là nụ cười nhỏ, thở đều như tiếng gió thoảng.

Trong căn nhà im lặng, đèn dầu lắc lư khiến bóng hai người trên giường bập bềnh như hai hình vẽ mờ. Chỉ có tiếng thở đều, khẽ khàng.

Nửa đêm trôi qua. Cửa cổng kẽ lạ khép nhẹ, Cố Cảnh Xuyên từ bên ngoài về nhà.

 

Hắn mệt, dáng người hơi gập vì vài ngày đi xa nhà, bước chân chậm rãi trên lối đá về nhà. 

 

Qua khe cửa phòng, ánh đèn dầu le lói chiếu lên hai cái bóng đang say ngủ — Hồng Liên và Cố Nguyệt Đào. Trông họ bình yên, giản dị như vốn dĩ cuộc đời chỉ cần thế.

Cố Cảnh Xuyên không làm ồn. Hắn đứng lặng một lát ngoài cửa, đôi mắt khẽ mềm ra khi nhìn thấy đứa con nhỏ ngủ ngon, mái tóc bạc mảnh của nó rơi nhẹ trên gối. 

Một nụ cười rất khẽ thoáng lên trên môi — không phải nụ cười tràn đầy niềm vui mà là nụ cười mệt mỏi mà ấm áp, như người đàn ông thả mình vào khoảnh khắc bình an hiếm hoi.

Hắn quay mình, lặng lẽ đóng cửa lại, bước về phòng mình. 

Phòng của Cố Cảnh Xuyên chỉ là một căn buồng nhỏ cạnh phòng Cố Nguyệt Đào.

 

Chiếc giường đôi đặt sát tường, vài vật dụng cần thiết treo gọn. Hắn thở dài, cởi áo ngoài, nằm xuống giường, mệt triền miên khiến mi mắt nhanh chóng khép, cậu chưa kịp suy nghĩ nhiều liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Phía đầu giường, trong bóng tối mơ hồ, có một hình người đã được đặt nằm từ trước — người mà Hồng Liên và tiểu thư đã chăm sóc. 

 

Vì nhà quá nhỏ, chỗ tiện nhất để đặt người bệnh là chiếc giường lớn ở phòng của Cố Cảnh Xuyên, nên họ tạm kê anh nằm trên giường cậu.

 

Lúc Cố Cảnh Xuyên trở về, anh không hề hay biết gì về vị khách lạ đang nằm ngay cạnh mình… 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play