Tác giả: Bạch Vân Sanh
Toạ độ: Linh Sơn.
Kim quang lấp lánh, Phật âm mù mịt. Một góc khuất nơi Linh Sơn, Nhung Nhung nhìn nửa cây Hương Hoa bảo đuốc đã ăn dở trước mặt mà thấy đau đầu.
Vốn dĩ nàng là một cô gái trẻ bình thường của thế kỷ 21, chẳng hiểu sao lại xuyên không một cách đột ngột. Không phải tai nạn xe cộ, cũng chẳng phải rơi xuống nước, chỉ trong vài cái chớp mắt đã chẳng hiểu vì sao lại đến thế giới này.
Xuyên không thì đã đành, cớ gì lại thành một con chuột trắng nhỏ? May mắn trong cái rủi, đây là một con bạch mao chuột tinh đã tu luyện mấy trăm năm, linh trí đã khai.
Nhung Nhung cẩn thận lục lọi ký ức của chuột tinh, đột nhiên giật mình! Thế giới này nàng biết! Đây chính là Tây Phương Linh Sơn, chùa Lôi Âm. Bản thân nàng, với thân phận chuột trắng nhỏ, vẫn luôn lén lút trốn ở một góc Linh Sơn để tu luyện. Mấy ngày trước, nàng may mắn tìm được cơ hội, trộm được một cây Hương Hoa bảo đuốc của Phật Tổ mang đi cất giấu.
Hôm nay, chuột tinh định lấy bảo đuốc ra ăn, nhưng không hiểu sao, nàng lại xuyên vào thân thể con chuột này.
Nghĩ đến những ký ức mơ hồ của chuột tinh về việc các vị La Hán từng bàn tán về chuyện Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung, Nhung Nhung thực sự sững sờ. Hoá ra nàng đã xuyên đến thế giới Tây Du Ký, hơn nữa lại chính là con Kim Tị Bạch Mao Thử Tinh – kẻ dám ăn trộm Hương Hoa bảo đuốc, sau này còn được Lý Tịnh nhận làm cha nuôi, Na Tra nhận làm anh trai.
Lợi hại vậy sao? Nghĩ đến đây, Nhung Nhung bất giác thấy chút kích động, chẳng phải điều này có nghĩa nàng sẽ được gặp Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không sao?!
Thế nhưng, nhìn đôi móng vuốt nhỏ trước mặt, Nhung Nhung lại xìu xuống. Nàng xuyên vào một vai phản diện rồi.
Thôi kệ! Dù sao cũng đã cắn dở, trả lại cho Phật Tổ cũng chẳng được, chi bằng ăn hết luôn, đâm lao phải theo lao. Nhung Nhung không dám chần chừ, thành thạo gặm mấy miếng rồi nuốt trọn bảo đuốc.
Kim Tị Tiểu Bạch Thử vốn là một dị chủng của Hồng Hoang, tuy đã khai mở linh trí từ sớm nhưng vẫn thiếu một cơ hội để hoá hình. Có lẽ vì nôn nóng này mà chuột tinh mới mạo hiểm tính mạng đi trộm Hương Hoa bảo đuốc, mong mượn nó để thành công hoá hình.
Khi lật lại ký ức của chuột tinh, Nhung Nhung cuối cùng cũng giải đáp được một thắc mắc thuở nhỏ. Khi xem Tây Du Ký, nàng luôn không hiểu vì sao yêu tinh nào cũng nhất quyết phải hoá thành hình người?
Hoá ra trong thế giới Tây Du, việc hoá hình của yêu tinh vừa là hình người, vừa không phải. Thuở Hồng Hoang, khi trời đất mới sơ khai không có nhân loại, tất cả sinh linh sau khi tu luyện đến một giai đoạn nhất định sẽ phải trải qua kiếp nạn hoá hình để trở thành đạo thể.
Về sau, Nữ Oa nương nương dựa trên đạo thể mà tạo ra nhân loại. Kể từ đó, nhân loại dần trở thành con cưng của Hồng Hoang Thiên Đạo.
Nhân loại được trời ưu ái, trời sinh đã là đạo thể – đây là một ưu thế mà các chủng tộc khác không thể sánh bằng. Nhưng thiên địa luôn có đạo cân bằng, có ưu điểm thì cũng có khuyết điểm. Thân thể con người sinh ra đã yếu ớt, về cường độ không thể sánh với các chủng tộc khác.
Nhung Nhung say sưa lật xem những ký ức này, bao nhiêu thắc mắc bấy lâu nay bỗng chốc được thông suốt. Đây thật sự là một thế giới kỳ diệu, nơi thần tiên, yêu ma, người và quỷ tinh quái cùng chung sống. Có yêu ăn thịt người, có người bắt yêu, chỉ có tiên phật mới có thể đứng trên vạn vật.
Tất cả đều là hư ảo, chỉ có sức mạnh cường đại mới có thể sống tốt trong thế giới này. Mà muốn trở nên mạnh mẽ, trước mắt phải dựa vào cây Hương Hoa bảo đuốc kia.
Trong Hương Hoa bảo đuốc trộn lẫn linh lực và sức mạnh tín ngưỡng hương khói, là linh vật phụ trợ tu luyện hàng ngày của Phật giáo. Mà cây bảo đuốc của Phật Tổ lại là loại có phẩm chất tốt nhất.
Sau khi nuốt trọn bảo đuốc, Nhung Nhung cảm thấy trong cơ thể như có thứ gì đó đột nhiên được giải phóng, theo đó một luồng sức mạnh bắt đầu du chuyển. Luồng sức mạnh này càng lúc càng nhanh, như muốn xé nát toàn bộ thân thể nàng.
Nhung Nhung không kìm được tiếng r*n rỉ, cắn răng nhẫn nhịn. Đau quá! Nàng muốn hét lớn nhưng lại sợ bị phát hiện, chỉ có thể nức nở nhỏ giọng, cố chịu đựng nỗi đau như xương tủy bị nghiền nát.
Tiểu Bạch Thử toát ra một tầng hào quang, thân thể không ngừng vặn vẹo, biến dạng. Dường như đã qua rất lâu, lại dường như chỉ trong một cái chớp mắt, thân thể chuột tinh từ từ biến hoá thành một thiếu nữ.
Tóc dài đen nhánh buông xoã đến ngang hông, làn da trắng như tuyết, thân hình uyển chuyển, quyến rũ. Ngay sau đó, bộ lông trắng biến thành một chiếc váy trắng phủ lên cơ thể thiếu nữ.
Nhung Nhung giật mình sờ soạng cơ thể mình, thật quá kỳ diệu, phi khoa học! Nàng cảm thấy thế giới quan nửa đời trước của mình hoàn toàn sụp đổ, tam quan cũng phải xây dựng lại từ đầu.
Sững sờ một lúc, Nhung Nhung mới hoàn hồn. Chuyện tam quan để sau hãy nghĩ, lúc này không phải lúc. Không biết khi nào Phật Tổ sẽ phái người đến bắt nàng, tốt nhất là nên chạy trốn trước.
Thời gian gấp gáp, nghĩ là làm. Nhung Nhung tìm lại ký ức về đường đi của chuột tinh, theo những nơi hẻo lánh mà lén lút rời khỏi Linh Sơn.
Xuống núi, nàng không dám nghỉ ngơi lấy một hơi, cứ tuỳ tiện chọn một hướng mà phóng đi mấy ngày đêm, sau đó đi đi dừng dừng thêm mấy chục ngày. Nhung Nhung cảm thấy mình đã chạy được một quãng đường rất xa, rời khỏi phạm vi thế lực của Linh Sơn mới dám dừng lại nghỉ ngơi.
Nằm trên một tảng đá hơn nửa ngày, Nhung Nhung dần hồi phục sức lực, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Nơi đây hoa cỏ um tùm, cây cối rậm rạp, thâm u vắng vẻ không bóng người. Cách đó không xa còn có một con suối không ngừng tuôn trào.
Nhung Nhung chạy một mạch cổ họng khô khốc. Vừa thấy có nước, nàng vội vàng chạy tới suối.
Đến gần, nàng thấy dòng suối đã ăn mòn tảng đá xung quanh thành một cái hố tròn lớn. Nước suối từ trong hố không ngừng tuôn ra, trong vắt thấy đáy, khiến lòng người phấn khởi. Dòng nước chảy ra từ chỗ trũng của hố đá, tạo thành một con suối nhỏ chảy xuống chân núi.
Thật sự là một nơi có cảnh trí tuyệt đẹp! Nhung Nhung thầm thán phục trong lòng, vội vàng lấy tay vốc mấy ngụm nước uống. Nàng thở phào một hơi, cảm giác như mình đã sống lại.
"Nước này thật ngọt thanh," Nhung Nhung kinh ngạc. Nước mát lạnh pha chút ngọt dịu nhẹ. Dòng suối này so với các loại nước khoáng nàng từng uống trước kia còn ngon hơn nhiều. Nàng cảm thấy hai mươi mấy năm trước mình chưa từng được uống một ngụm nước ngon thật sự. Thế giới thần thoại này quả nhiên có môi trường tốt.
Trong lòng Nhung Nhung khẽ động, bất giác thấy thích nơi suối nguồn này. Nghĩ đến việc cứ chạy loạn như ruồi không đầu, chi bằng ẩn mình trong núi, đám quân truy bắt cũng không thể mò kim đáy bể mà tìm được nàng ở nơi núi sâu hoang vắng này.
Vừa uống nước, nàng vừa nhìn bóng mình dưới suối. Một nữ tử tóc dài rối tung, dung mạo vừa mị hoặc lại mang nét thanh thuần phản chiếu dưới làn nước. Chiếc váy trắng trên người là do bộ lông của Tiểu Bạch Thử biến thành, khiến nàng trông vừa đẹp vừa yêu mị.
Thưởng thức dung mạo tuyệt thế giai nhân này, Nhung Nhung trong lòng thấy sung sướng, cảm giác mình đã được một món hời.
Chẳng biết linh hồn của chuột tinh kia đã đi đâu rồi? Có khi nào đã hoán đổi với nàng, đến cơ thể của nàng rồi không? Nếu là vậy thì tốt quá!
Nghỉ ngơi một lát, Nhung Nhung đứng dậy cẩn thận quan sát cảnh vật. Khu núi này chủ yếu là đá tảng, tầng ngoài được bao phủ bởi hoàng thổ. Xung quanh suối vì địa chất thay đổi và nước bào mòn nên lộ ra tầng đá, cây cối cũng thưa thớt hơn. Xa hơn một chút thì vẫn là hoàng thổ và rừng cây rậm rạp.
Nhung Nhung nghĩ kỹ, việc xây nhà nàng không biết, với lại ở trong rừng cũng không phải là nơi ở tốt. Dù sao Tiểu Bạch Thử trời sinh là tay đào hang cự phách, chi bằng tìm một chỗ thích hợp gần suối mà đào một cái sơn động.
Sợ đào xuống đất sẽ bị ngập nước, Nhung Nhung theo địa thế đi lên cao hơn một chút, tìm một mặt hướng dương rồi thi triển pháp thuật bắt đầu đào hang.
Kim Tị Tiểu Bạch Thử quả không hổ là dị chủng, trời sinh là tay đào hang cự phách. Nhung Nhung đầu tiên đào một cái cửa trên vách đá, rồi tiếp tục đào sâu vào trong, tạo thành một sơn động có hình dạng giống hầm trú ẩn.
Thấy diện tích đã đủ để nàng hoạt động, Nhung Nhung dừng lại, mài nhẵn vách tường trong động. Sau đó lấy những tảng đá lớn đã đào ra làm thành giường đá, bàn đá, ghế đá.
Bận rộn một lúc lâu, Nhung Nhung nhìn thành quả lao động của mình có chút kích động. Haha, cuối cùng mình cũng có nhà rồi! Nàng định hôm nay chỉ làm bấy nhiêu, sau này quen với môi trường sẽ từ từ hoàn thiện thêm.
Chuyện khác thì dễ, chỉ là không có đệm chăn làm nàng thấy bất tiện. Thôi, sau này quen đường quen xá rồi sẽ xuống trấn mua. Việc cấp bách trước mắt là làm cái cửa sổ.
Nhung Nhung đục thêm một lỗ hình cửa sổ phía trên khung cửa, để ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào trong động.
Aizz! Nhung Nhung lại thở dài trong lòng. Lấy đâu ra kính bây giờ? Sau này có phải nàng cũng nên học luyện khí, luyện đan gì đó, ít nhất là để luyện ra được kính không?
Ban ngày còn ổn, nhưng ban đêm trong động sẽ tối đen, rất đáng sợ. Nàng cần chuẩn bị công cụ thắp sáng.
Với hai bàn tay trắng, Nhung Nhung chỉ có thể dùng đá mài thành một cái chậu lửa lớn, đặt gần cửa. Sau đó vào rừng nhặt vài bó củi khô mang về để ngoài sơn động.
Sắc trời dần tối, Nhung Nhung dùng pháp thuật châm củi, bỏ vào chậu đá rồi từ từ thêm củi để ngọn lửa lớn hơn.
Nàng kéo ghế đá lại gần chậu than, lúc này mới bắt đầu sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn.
Đột ngột xuyên không đến thế giới thần thoại này, thực ra nàng rất hoang mang, chỉ có thể không ngừng bận rộn để cảm thấy yên tâm một chút.
"May mà mình biến thành một con yêu tinh," Nhung Nhung tự an ủi trong lòng. Nếu ở thế giới này vẫn là một nhân loại thì thực sự quá đáng sợ.
Nàng cẩn thận hồi tưởng lại cốt truyện Tây Du Ký. Dường như trong toàn bộ thế giới này, ngoại trừ Đông Thổ Đại Đường, những nơi khác đều là địa ngục của nhân loại.
Đặc biệt là Sư Đà Lĩnh và Sư Đà Thành! Nhung Nhung không khỏi rùng mình, thật sự quá khủng khiếp! Và đáng sợ nhất là, ba con yêu quái sư tử, voi trắng, và Đại Bằng đều có quan hệ với Phật môn!
"Không được, không thể nghĩ nữa." Nhung Nhung ôm chặt lấy cánh tay, cố gắng suy nghĩ xem làm thế nào để sống sót trong thế giới kỳ quái này.