Ngọc Thư cùng vài nha hoàn mang khăn đến lau mặt cho cậu. Lau đến nửa chừng, thiếu niên xua tay:
“Ta muốn ngủ, các ngươi ra ngoài hết đi.”
Lời cậu nói không ai dám cãi. Đám nha hoàn, gã sai vặt lùi ra phòng ngoài, cứ cách một lúc lại rón rén vào thăm nom, thấy người trên giường đã ngủ say mới yên tâm.
Khi Bạch Chiêu Hoa mở mắt vào buổi trưa, cậu lại toát ra một thân mồ hôi lạnh không rõ nguyên nhân.
Cậu r*n rỉ liên tục gọi mấy tiếng “Không cần”, rồi cuối cùng nghiêng đầu đi, hôn mê bất tỉnh.
Phủ Quốc công Trần từ không khí tiệc mừng sinh nhật vui vẻ chuyển sang cảnh tượng bi thảm: mời danh y, sắc thuốc, dâng hương cầu phúc cho thiếu gia...
Quốc công Trần chạy về phủ, vì việc này mà nổi trận lôi đình, tra hỏi tất cả những người hầu cận của Bạch Chiêu Hoa một lượt.
Cuối cùng, thông qua nghĩa tử Tống Dĩ Minh, ông đã tìm ra nguyên nhân.
Ba ngày trước, Bạch Chiêu Hoa dẫn người hầu đi chơi ở hồ Bạch Hạc. Khi lên thuyền du hồ, cậu tình cờ gặp Triệu Kha, thế tử Định Ninh Vương, người đang cải trang đi du ngoạn.
Thế tử thấy Bạch Chiêu Hoa dùng chân đá một người bán rong, vừa đá vừa chửi rủa, khiến người kia thổ huyết. Triệu Kha sinh lòng chán ghét, nói Bạch Chiêu Hoa làm việc không ra thể thống gì, khiến người ta chê cười.
Nếu cậu thích đánh đấm, không bằng đấu một trận với người đi cùng hắn.
Người đồng hành cùng Thế tử lúc đó chính là thiếu niên tướng quân Biện Thành Tục, người gần đây đang rất được trọng vọng.
Nghe đến đây, Bạch Hoành Thịnh ngay lập tức sa sầm mặt:
“Chẳng lẽ Biện Thành Tục đánh con ta? Bọn chúng từ nhỏ đã chơi với nhau, vô cùng thân thiết, sao có thể...”
Tống Dĩ Minh nói: “Cha không biết, một năm trước, khi còn cùng học ở Quốc Tử Giám, bọn họ đã xảy ra tranh chấp, Biện Thành Tục từ lúc đó đã cắt đứt quan hệ với cậu ấy rồi.”
“Cái gì?!” Bạch Hoành Thịnh vỗ bàn đứng dậy.
Tống Dĩ Minh không rõ lắm về sự việc đó, chỉ tiếp tục kể chuyện ba ngày trước:
“Thế tử miệng nói để Li Nhi và Biện Thành Tục luận bàn, nhưng Biện Thành Tục không hề nương tay với Li Nhi, chỉ vài chiêu đã hất Li Nhi xuống nước.”
“Hắn to gan thật!” Bạch Hoành Thịnh quát
“Trời lạnh như vậy, hắn muốn lấy mạng con ta!”
Tống Dĩ Minh gật đầu im lặng.
Mặc dù anh và Bạch Chiêu Hoa không hòa thuận, nhưng trong việc này, Bạch Chiêu Hoa không chủ động gây sự với Thế tử và Biện Thành Tục.
Việc cậu đá người bán rong cũng có nguyên do từ trước. Tuy nhiên, trong tiết trời lạnh giá như vậy, Biện Thành Tục lại ném người ta xuống hồ băng...
Nếu không phải anh cùng mấy người hầu nhảy xuống kịp thời vớt người lên, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Biện Thành Tục lúc đó không hề có hành động cứu người.
Bạch Chiêu Hoa sau khi được vớt lên thì run rẩy không ngừng.
Cậu chỉ vào Biện Thành Tục chửi vài tiếng, nhưng sợ người khác chê cười, nên nhanh chóng cứng cổ bỏ đi.
Về đến phủ Quốc công, cậu sợ việc này bị truyền ra ngoài sẽ mất mặt, nên đã lệnh cho bọn họ không được hé răng.
Tống Dĩ Minh biết rõ cậu đã chịu đủ đau khổ lần này, sợ cậu nhiễm phong hàn, nên đã thức trắng đêm ở viện Bạch Chiêu Hoa. Sáng hôm sau thấy cậu hoạt bát như thường mới rời đi.
Ai ngờ chuyện đã qua ba ngày, người lại đổ bệnh ngay trong ngày sinh nhật.
Bạch Hoành Thịnh lại không thấy kỳ lạ:
“Li Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều quý giá, chưa từng có lúc nào không vừa ý. Đột nhiên phải chịu ấm ức lớn như vậy, lại cố nén không nói ra, chắc chắn là nghẹn thành bệnh tâm lý!” Ông càng nghĩ càng giận
“Tiểu nghiệt chướng Biện Thành Tục kia... Ta tuyệt đối không để hắn yên!”
Nghe vậy, Tống Dĩ Minh vội nói:
“Cha đừng nhúng tay, chuyện này cứ để con làm, nhất định phải đòi lại công bằng cho Li Nhi!”
Biện Đại tướng quân vừa lập công chưa lâu, lúc này Quốc công gia mà gây xung đột với nhà Biện không phải là chuyện tốt.
Huống chi... Phủ tướng quân hiện tại đã khác xưa.
Bạch Hoành Thịnh tự nhiên cũng nghĩ đến điều này, ánh mắt phức tạp nhìn anh, lắc đầu thở dài:
“Với bản lĩnh của con, làm sao có thể khiến Biện Thành Tục chịu thiệt thòi?”
Lời này đúng lúc chạm vào sự tự ti của Tống Dĩ Minh. Những năm gần đây, dù anh có nỗ lực đến đâu, võ học vẫn không tiến bộ, quả thực là một kẻ tầm thường... Anh nghiến răng nói:
“Biện Thành Tục khiến Li Nhi rơi xuống nước, con cũng sẽ tìm cách làm hắn rơi xuống nước. Chuyện này cứ giao cho con, cha đừng lo lắng.”
Bạch Hoành Thịnh lập tức hiểu ý anh.
Không thể công khai, vậy thì dùng cách lén lút.