Chương 3: Công Thụ Gặp Mặt Chọc
“Hiện tại túc quản đều đổi thành người máy phiên trực, đại khái cũng là trường học cao tầng bên kia suy xét đến bọn họ lưu động tính thật sự quá cường đi.”
“Đúng vậy, nam giáo loại chuyện này chính là nhiều, muốn xen vào được những cái đó tuổi trẻ xao động tiểu hài tử, nói dễ hơn làm a.”
“Ai nói không phải đâu? Trường học đắc tội không nổi này đó học sinh, chỉ có thể dùng lão sư khai đao.”
Bạch Tô nhìn phía trước, bàn trung phong từng có phú Orleans vịt chân cùng thủy tinh bánh bao ướt, giờ đã trống không. Hắn minh bạch, mình không thể ngăn cản những học sinh xuất thân bất phàm tới phòng y tế làm gì, cũng vô pháp tránh khỏi xử phạt của trường. Nếu không cẩn thận, hắn sẽ bị trường học quở trách. Quả thực, cảm giác này khiến Bạch Tô thấy mình giống vai hề.
Trong thế giới này, Beta bình thường như hắn không có gì đặc biệt. Những Alpha hoặc Omega có thể phóng tin tức tố, áp chế người khác, chiếm lĩnh tầng lớp thượng lưu. Beta chỉ là hạng trung bình, dù vận động năng lực, tố chất cơ thể vượt trội, cũng khó chiếm ưu thế.
Bỗng nhiên, ngoài cửa phòng y tế xuất hiện một người đàn ông cao lớn, mặc hắc y, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười thân thiện:
“Ngươi hảo, ta là chiến đấu hệ lão sư, gọi là Văn Hành Dữ. Nghe nói ngươi sẽ ở chiến đấu hệ luân cương một đoạn thời gian, nên trước tiên tới đánh với ngươi cái tiếp đón.”
“Ngươi hảo.” Bạch Tô miễn cưỡng cười. “Tiến vào ngồi đi.”
Phòng y tế trống trải, hai người ngồi xuống bàn. Văn Hành Dữ vươn tay: “Lúc sau chính là đồng sự, thêm WeChat đi.”
Xung quanh Văn Hành Dữ toát ra mùi nhàn nhạt, nhè nhẹ, như lông chim phất qua tâm gian, đủ để đánh thức giác quan Bạch Tô. Hắn hiểu, đây là tin tức tố Alpha nhưng đối phương không phải Omega. Đây là một Beta đặc biệt, không giống bất kỳ Beta nào hắn từng gặp.
“Ngươi và các giáo y mới tới đều chào hỏi như vậy sao? Theo ta biết, giáo y trước đây vừa mới nghỉ việc.”
Văn Hành Dữ cười: “Ngươi nghe rồi à? Xác thật là như vậy.”
Bạch Tô thở dài: “Xin lỗi, hiện tại tâm trạng ta không tốt. Hôm nào ta tới chiến đấu hệ sẽ chính thức nhận thức ngươi, hôm nay vẫn là…”
“Ta có biện pháp.” Văn Hành Dữ đánh gãy lời từ chối, ánh mắt dõi theo Bạch Tô, muốn tìm hiểu thêm tin tức tố từ Beta này.
Chưa kịp tiếp tục, từ xa vang lên tiếng động hỗn loạn, phá vỡ không khí:
“Ngươi hảo, có người ở phòng y tế sao?”
Bạch Tô mau lẹ bước ra, cất bước về phía cửa: “Làm sao vậy?”
Một thanh niên tuấn tú, mặc sơ mi trắng, dính vài vết máu, bước vào theo. Khuôn mặt lạnh lùng, thần thái bình tĩnh, sơ mi trắng tổn hại vài chỗ nhưng vẫn tinh xảo. Nữ sinh đỡ hắn, lộ vẻ khó xử:
“Khụ, bác sĩ, buổi sáng cận chiến diễn luyện, hai đồng học trong tay vũ khí đều mang tính thương tổn, trong lúc nhất thời đánh lên không kịp thu, nên…”
Bạch Tô nhìn sơ mi trắng, lập tức nhận ra đây là vai chính, CP mà muội hắn từng kể. Hắn có thể cảm giác, trên người nam sinh mang dấu vết xung lực mạnh mẽ.
Từ sau cột đá cẩm thạch, một nam sinh khác xuất hiện:
“Ta nói học bá là đi đâu vậy, nguyên lai là đến phòng y tế, điểm này miệng vết thương trễ chút băng bó, phỏng chừng phải tự khép lại.”
Nữ sinh vội: “Lăng Nại, ngươi đã đánh Chung Ly Diệu, sao còn muốn phiền!”
Bạch Tô quay đầu, xác nhận, đây chính là CP nổi tiếng – Lăng Nại và Chung Ly Diệu. Hắn nhớ rõ, trong tiểu thuyết, hai người ban đầu tranh đấu, sau đó nảy sinh tình cảm, cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, cuối cùng là tình định cả đời.
Lăng Nại bĩ khí mười phần, nhìn Chung Ly Diệu, trêu chọc: “Xem hắn khó chịu mà thôi, hàng hóa chuyên chở.”
Chung Ly Diệu vốn nhàn nhạt, nay bật cười ngắn.
Bạch Tô kiểm tra Lăng Nại, phát hiện cổ sưng đỏ lớn, như bị cắn. Dù da thịt trông bình thường, hắn vẫn lo lắng về mức độ thương tích.
“Ngươi gần nhất tiếp cận dễ cảm kỳ sao? Tin tức tố trình độ thế nào? Nếu cần trợ giúp, kịp thời nói cho ta.”
Lăng Nại nhíu mày, ánh mắt mịt mờ trừng Chung Ly Diệu: “Không có, tin tức tố ổn định, chỉ là bị ngốc D…”
Hắn liếc người phía sau, ánh mắt nhắc nhở nhưng vẫn giữ khoảng cách. Bạch Tô hiểu, đây là khoảnh khắc riêng tư, không tiện can thiệp.
Văn Hành Dữ đứng dựa tường, khoanh tay, quan sát, ánh mắt sắc bén. Hắn biết khoảnh khắc này quan trọng để nhận biết bản chất Beta, Alpha, Omega, và phản ứng của các học sinh.
Bạch Tô nhìn Lăng Nại – làn da trắng nõn, mịn màng như đồ sứ, ánh mắt sáng ngời, từng động tác tinh tế, đỏ ửng đôi má, môi hồng nhạt như cánh hoa. Đây là một Beta đặc biệt, vừa đẹp vừa mạnh mẽ.
Chung Ly Diệu vẫn điềm tĩnh, nhưng khi Lăng Nại trêu chọc, ánh mắt thoáng dịu dàng. Hai người đứng cạnh nhau, như hai thái cực, vừa đối lập vừa hòa hợp.
Bạch Tô nhanh chóng băng bó, kiểm tra Lăng Nại, vừa thao tác vừa quan sát Chung Ly Diệu. Cả hai như tạo nên một sân khấu sống động: Lăng Nại lạnh lùng áp đảo, Chung Ly Diệu điềm tĩnh tinh tế, khiến ai cũng phải chú ý.
Văn Hành Dữ đứng dựa tường, quan sát cẩn thận, không can thiệp, để Bạch Tô xử lý. Hắn biết đây là cơ hội để phân tích mùi tin tức tố và phản ứng của học sinh.
Mọi thứ diễn ra âm thầm nhưng đầy sức hút, khiến Bạch Tô nhận ra: thế giới quý tộc nam giáo không chỉ là sức mạnh và quyền lực, mà còn là vũ trụ tinh tế của cảm xúc, khí chất và bản năng.
໒꒰ྀི⁄ ⁄>⁄ ⁄ <⁄ ⁄꒱ྀི১___Hết chương 3___