Nếu không gặp được em, anh sẽ ở nơi nào ——
Lời tựa.
…
“Con tiện nhân này, chết thì càng tốt. Dám dùng thủ đoạn dơ bẩn để bỏ thuốc Dạ Lê nhà chúng ta, cô ta làm sao xứng với Dạ Lê chứ.”
Diệp Ninh mơ mơ màng màng, nghe thấy có người dường như đang nói chuyện.
Đến khi cô mở mắt ra…
“Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
“Đây là đâu?” Diệp Ninh nhìn nơi xa lạ trước mắt, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
“Ôi, thiếu phu nhân, cô làm sao vậy?”
Cô xoay người, cơn đau rách thịt truyền đến khiến cô không thoải mái, bật ra một tiếng rên khẽ.
Ngay sau đó, một đoạn ký ức vốn không thuộc về mình lập tức ập thẳng vào não.
Người này tên Diệp Ninh, 21 tuổi, cái tên gần giống cô, nhưng lại là một người hoàn toàn khác.
Ngày đầu tiên mới cưới, Diệp Ninh gả cho người đàn ông mình không yêu được, người được mệnh danh là “Ông vua bóng tối” – Mộ Dạ Lê. Vì yêu cầu của gia đình, anh mới miễn cưỡng cưới một cô gái nông thôn như Diệp Ninh. Vì vô cùng chán ghét vợ mới cưới, trong đêm tân hôn anh thậm chí còn không thèm liếc nhìn một cái đã rời nhà.
Nhưng Diệp Ninh vì bốc đồng, giả bệnh nặng để lừa anh quay về.
Sau đó còn bỏ chút “gia vị” vào thức ăn, ép anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Nào ngờ thuốc quá mạnh, sức lực anh quá lớn, mà thân thể nguyên chủ lại yếu, thế là… cô ta đi đời nhà ma.
Vậy nên mới có Diệp Ninh hiện tại, bỗng dưng chiếm lấy cơ thể nguyên chủ, tỉnh lại ở nơi này.
Diệp Ninh nhíu mày, cảm thấy chuyện này thật khó hiểu.
Cô bật dậy khỏi giường, nhưng lập tức lại cảm nhận rõ rệt cơn đau rát ở phía dưới.
Thật nực cười. Cô đường đường là đặc công quốc tế, thành viên trẻ nhất của tổ chức GT, được mệnh danh là nữ đặc công mặt lạnh như tiền. Suốt 6 năm xuất đạo, trừ lần này bất cẩn chết vì bị cuốn vào trận lũ thì chưa từng thất bại, chưa từng bị thương. Vậy mà giờ đây lại phải chịu đựng loại đau đớn đáng xấu hổ này…
Cô còn cảm thấy chi bằng chết thêm một lần nữa cho xong, thật mất mặt.
“Ông chủ đến rồi, thiếu phu nhân, cô định đi đâu vậy?” Người hầu phía dưới cuống quýt kêu.
Nghe vậy, Diệp Ninh quay đầu lại.
Chỉ thấy một người đàn ông toàn thân ướt sũng bước ra từ phòng tắm, gương mặt âm trầm.
Nửa người dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân hình hoàn mỹ, làn da săn chắc, cơ bắp cân xứng, từng đường nét đều gợi cảm. Nhất là đường nhân ngư nơi bụng dưới, nửa ẩn nửa hiện, càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Khuôn mặt như được điêu khắc, tuấn mỹ đến mức kinh ngạc. Nhưng lúc này lại lạnh lùng như băng, đôi mắt sắc bén phủ đầy sương lạnh.
Đôi mắt có vẻ quyến rũ vốn có giờ lại tối tăm, chăm chăm nhìn về phía Diệp Ninh. Gương mặt góc cạnh khắc sâu phẫn nộ, đôi môi mỏng mím chặt, lộ rõ sự chán ghét đối với cô.
Cả người Diệp Ninh lập tức run lên vì hơi lạnh toát ra từ anh.
Nhưng… khó trách nguyên chủ lại rung động trước người đàn ông này.
Đẹp trai thật.
Dù cô từng đi khắp thế giới, gặp biết bao “nam thần”, cũng không ai sánh nổi vẻ đẹp của Mộ Dạ Lê.
Khó trách Diệp Ninh lại xúc động như vậy, tình nguyện dùng cách hạ thuốc, chỉ để ép anh lên giường.
Nhưng bây giờ, chính nguyên chủ lại làm hại cô.
Mộ Dạ Lê bước đến, bàn tay to trực tiếp kéo cổ áo Diệp Ninh lên. Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ném thẳng xuống giường.