Mưa NeoHaven không hề giảm, từng giọt nặng trĩu rơi xuống, tạo thành những âm thanh rì rầm trên nền bê tông ẩm ướt. Linh Dạ và Trịnh Hạo bước đi giữa quảng trường nhỏ, nơi hình ảnh song song của họ vẫn nhấp nháy như những bóng ma. Linh cầm tấm bản đồ 3D, mắt dõi theo các con đường biến dạng, cảm giác tim đập mạnh đến mức cô nghe thấy nhịp tim mình trong đầu. Trịnh đi bên cạnh, tay nắm chặt laptop, ánh mắt sắc bén quan sát mọi chi tiết, từng dấu vết, từng bóng tối, từng chuyển động lạ.
Họ nhận ra một con ngõ mới xuất hiện trên bản đồ, không có trên bản đồ thực, tỏa ánh sáng đỏ nhấp nháy. Linh cảm giác một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng, nhắc nhở rằng đây là ngã rẽ nguy hiểm nhất từ trước đến nay. Khi bước vào, cô nhận ra những ký hiệu trên tường không chỉ là sơn mà dường như đang tự thay đổi, tạo thành các hình xoáy, vòng tròn, và những biểu tượng trừu tượng, khiến cô cảm giác mắt mình phải căng hết sức để nhận ra bất kỳ mẫu nào.
Bên trong ngõ, họ phát hiện một chiếc vali cũ, bên trên ghi dòng chữ: “Chỉ khi chấp nhận bóng tối thật sự, cậu mới mở được.” Linh cúi xuống mở vali, bên trong là một loạt ảnh chụp mờ nhòe, tất cả là hình ảnh của những nạn nhân trước đó, nhưng kỳ lạ là trong mỗi bức ảnh đều có một chi tiết giống Linh: mái tóc, dáng đứng, ánh mắt. Cô lùi lại, tim đập nhanh: “Trịnh… hắn đang chơi trò chơi nhận diện ký ức thật và giả với chính tôi.”
Trịnh nghiêm mặt, phân tích: “Đúng. Đây là thử thách tâm lý, nhưng cũng là cảnh báo. Mỗi chi tiết trong ảnh đều có thể là manh mối hoặc cạm bẫy. Chúng ta phải tìm ra quy luật, nếu không sẽ mất nhiều hơn ký ức — có thể là chính mình.”
Khi họ tiếp tục đi sâu vào ngõ, một cánh cửa sập sệ mở ra bất ngờ. Bên trong là một căn phòng tối, chỉ duy nhất một chiếc đèn trần nhấp nháy mờ. Trên sàn, một tấm thảm cũ, và trên đó là một chiếc hộp đen. Khi Linh mở, bên trong là một máy ghi âm cũ phát ra tiếng nói run run: “Chỉ một khoảnh khắc dao động, ký ức thật sẽ biến mất. Hãy lựa chọn cẩn thận.” Linh cảm giác tim mình như đóng băng, ký ức cũ và mới lập tức xáo trộn trong đầu.
Bóng người xuất hiện ở góc phòng, nhưng lần này rõ hơn, hình dạng giống chính Linh nhưng mắt trống rỗng, khuôn mặt méo mó, nụ cười mỉa mai. Linh giật mình, lùi lại, tim đập dồn dập. Trịnh đặt tay lên vai cô, nhắc: “Đây là bóng tối thật sự. Cậu phải đối diện, nếu không sẽ bị cuốn vào mê cung ký ức và không bao giờ ra được.”
Linh hít sâu, tập trung, mắt dõi theo bóng mình trong căn phòng tối. Cô nhận ra chi tiết quan trọng: bóng tối song song này không chỉ là hình ảnh giả, mà là phản chiếu của chính những ký ức bị đánh tráo. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi dài, và thốt ra: “Tôi chấp nhận bóng tối của mình.” Ngay lập tức, bóng hình méo mó dần biến mất, ánh sáng yếu ớt trong phòng tăng lên, và một cánh cửa mới xuất hiện phía cuối căn phòng.
Họ bước ra ngoài, mưa vẫn rơi nặng hạt. Trên đường phố, Linh nhìn thấy những ký hiệu sơn trên tường dần ổn định, không còn biến dạng. Trịnh nói: “Chúng ta vừa vượt qua bước nguy hiểm nhất. Nhưng hãy chuẩn bị, vì bóng tối NeoHaven còn nhiều ngã rẽ chưa lộ.” Linh cảm nhận được một niềm tin mới: dù bóng tối có dày đặc đến đâu, ánh sáng của ký ức thật sẽ dẫn đường.
Ngã rẽ phía trước xuất hiện một con đường mới, tỏa ánh sáng đỏ nhấp nháy, nơi một thử thách khác chờ đợi họ, hứa hẹn manh mối quan trọng về danh tính của Kẻ Ghi Chú và sự thật phía sau những vụ án. Linh hít sâu, tim đập đều, bước đi cùng Trịnh, biết rằng mỗi bước đi tiếp theo đều là một canh bạc với ký ức, trí tuệ và mạng sống của họ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT