Nhưng dù có hoảng sợ, cũng không thể lúc này đem An Thế Đông đuổi về thành phố. Bác sĩ nói: "Sóng gió trên biển lớn, đường đi xóc nảy rất có thể sẽ làm bệnh tình nặng thêm. Nếu uống thuốc vẫn còn sốt, chúng ta trước hết truyền dịch thử xem, nếu ngày mai vẫn không khỏe, có thể chuẩn bị trực thăng cứu viện."
Ngữ khí của bác sĩ xem ra thoải mái, nhưng đáng tiếc mỗi người nhìn thấy An Thế Đông, đều cảm thấy hắn suy yếu đến mức như muốn buông xuôi. Môi tái nhợt, sắc mặt vàng vọt, chỉ có thể dựa vào truyền dịch để duy trì sinh mệnh. Những lời lẩm bẩm trước đây, hắn đã không còn sức lực để phát ra.
Bác sĩ đi, trong phòng chỉ còn lại Nhược Thương và Âu Chấp Danh hai người ngoài.
Số mệnh của An Thế Đông xác thực tràn ngập nguy cơ, cái vẻ không chống đỡ nổi muốn chết kia, cũng không phải giả vờ bệnh.
Nhược Thương đột nhiên hỏi: "Kiều Sương, cô có hy vọng An Thế Đông tiếp tục sống không?"
"Anh đang nói lời ngốc nghếch gì thế?" Kiều Sương ngồi bên mép giường, chán chường trông chừng An Thế Đông, cười nói: "Người phụ nữ nào lại không hy vọng chồng mình sống lâu trăm tuổi?"
Trong giọng nói trêu chọc, có sự ác ý không hề che giấu, phát ra từ sự hận thù của Kiều Sương. Màu sắc đen kịt u ám, theo thời gian Kiều Sương nhìn chằm chằm An Thế Đông, dần dần trở nên đậm đặc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT