Vấn đề này vừa đưa ra, mỗi người lại có một đáp án khác nhau.
Có người vào đoàn năm năm, vậy thì đã hơn năm năm. Có người vào đoàn bảy năm, vậy thì đã hơn bảy năm. Họ thi nhau líu ríu, rồi Chu Phàm đã tổng kết lại: "Sư phụ từ khi lên sân khấu biểu diễn đã muốn tái hiện lại Đôn Hoàng Phi Thiên. Đến bây giờ cũng đã ba mươi tư năm."
Hắn là người vào đoàn sớm nhất, năm mười một tuổi làm học trò, mười sáu tuổi làm bạn nhảy cho Lâm Lang. Mặc dù đôi lúc Lâm Lang nói chuyện với hắn bằng giọng cứng rắn, nhưng Chu Phàm vẫn là vũ công được Lâm Lang xem trọng nhất.
Mọi người tụ tập lại, cùng nhau thảo luận về các màn vũ đạo mà họ đã tập luyện từ khi vào đoàn. Mọi người đều biết rằng sân khấu Đôn Hoàng Phi Thiên là mục tiêu cuối cùng của họ, nhưng mãi đến năm nay mới được định ngày biểu diễn. Không ngờ, mục tiêu này đã tồn tại suốt ba mươi tư năm.
Nhược Thương cũng không thể ngờ được.
Cậu biết về chấp niệm của Lâm Lang. Nhưng cậu không nghĩ rằng, Lâm Lang lại nói cho mỗi thành viên trong đoàn biết, rằng mỗi buổi diễn mà họ tham gia đều là vì một màn vũ đạo mang tên Đôn Hoàng Phi Thiên.
Kịch bản được mời người chuyên nghiệp sáng tác, ca khúc được tìm người tỉ mỉ biên soạn suốt hơn ba mươi năm. Mỗi động tác vũ đạo bên trong đều mang theo sức sống linh động của các vũ công sau nhiều năm luyện tập. Tất cả chỉ để linh hồn của những vũ công thủ diễn đã ra đi năm xưa được an nghỉ. Cũng là để linh hồn đầy chấp niệm của nàng, thực sự được bình yên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT