Sự mẫn cảm với số mệnh của Nhược Thương khiến cậu trong khoảnh khắc nhận ra được nỗi bi thương của Lâm Lang. Một nỗi tiếc nuối bị kìm nén dưới ánh sáng dịu dàng, mơ hồ có sự sững sờ đã trải qua bao tháng năm, vẫn không có cách nào xóa bỏ.
Thế nhưng, bà vẫn luôn mỉm cười, không hề thể hiện ra trên mặt một chút nào.
"Có hẹn với người đã khuất" là chuyện có thể lớn có thể nhỏ, Nhược Thương không khỏi thận trọng hơn. Cậu hỏi: "Ngài và người đã qua đời hẹn ước gì vậy?"
Trong mắt Lâm Lang chợt lóe lên sự kinh ngạc, bà mỉm cười nói: "Đối với các cậu mà nói không phải là một lời hẹn đáng giá để nghe, chỉ là hẹn sẽ cùng diễn vở (Đôn Hoàng Phi Thiên) cuối năm nay thôi."
"Hẹn khi nào vậy?" Nhược Thương truy hỏi.
Câu hỏi này khiến Lâm Lang sững sờ, ánh mắt bà trở nên xa xăm, tràn đầy hoài niệm nói: "Mười lăm tuổi. Khi đó ta vẫn còn là học trò trong đoàn vũ đạo Phi Thiên."
Giọng nói dịu dàng của Lâm Lang, kể lại câu chuyện cũ của hơn ba mươi năm trước. Bà từ nhỏ đã gia nhập đoàn vũ đạo Phi Thiên, khổ luyện vũ đạo Đôn Hoàng, chỉ để có thể cùng các đoàn viên khác lên sân khấu khiêu vũ, dù chỉ là làm vũ công phụ họa, cũng làm bà tràn đầy mong đợi. Đoàn vũ đạo Phi Thiên chú trọng vào vũ đạo Đôn Hoàng. Từng cho ra mắt những vở vũ kịch kinh điển như (Con đường tơ lụa), (Mạc Cao Quật). Mà vở (Đôn Hoàng Phi Thiên) lần này Lâm Lang muốn biểu diễn, là một vở múa mới do đoàn trưởng khi đó dàn dựng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play