Người trong trấn đều gọi Nhược Hào là Lão sư. Cả ngày, họ cùng Nhược Hào đi qua mọi nơi, và bất cứ đâu cũng đều có thể cảm nhận được sự kính trọng và tin tưởng của dân làng đối với vị lão sư này.
Với họ, một lão sư có thể dễ dàng phân biệt bệnh trên cây cối hay sâu bệnh trên rau củ quả chẳng khác gì một bậc cao nhân, một vị Đại lão sư thật sự.
Dù Âu Chấp Danh không muốn tiếp lời, cũng phải lên tiếng trả lời: "Tôi là bạn của sư đệ anh ấy."
Thiện ý giữa người với người đều được lan truyền qua những câu giao tiếp đơn giản như vậy.
Người kia mỉm cười, tỏ vẻ rất vui, "Đến đây nghỉ dưỡng sao?"
"Đến xem một chút." Âu Chấp Danh nhìn chằm chằm chiếc phao đang bồng bềnh trên mặt nước. "Nơi này của các vị phát triển rất tốt, non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt."
Chỉ là lời khách sáo mà thôi, nhưng người kia lại có vẻ hứng thú, thở dài nói: "Đúng là một nơi non xanh nước biếc, đất lành chim đậu, cây cối xanh tươi, nước suối trong veo. Thế nhưng, nước trong ao nuôi được cá lớn thì không thể trong vắt như suối nguồn. Nước quá trong ắt không có cá, đục ngầu một chút có lẽ lại không phải chuyện xấu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play