Với suy nghĩ con đàn cháu đống, ông cho xây dựng nhà chính rất rộng, khoảng hơn ba mươi mét vuông.
Nhà tuy không nhỏ, nhưng năm tháng trôi qua, mấy đứa con trai lần lượt lấy vợ, đồ đạc trong nhà chính chất đống, bàn ghế cũng nhiều hơn, căn nhà giờ đây trông có vẻ chật chội hơn.
Lúc này, mười mấy con người, già trẻ lớn bé, ngồi quây quần, ánh mắt đều đổ dồn về một phía.
Văn Lê không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng đổ dồn về phía mình, ai nấy đều đang chờ cô ăn xong, để hỏi kết quả buổi xem mắt.
Văn Lê mím môi, chan thêm chút canh, nuốt vài miếng cơm trong bát, rồi đặt đũa xuống.
“Mẹ, con ăn xong rồi.”
“Ăn xong rồi à!”
Tô Quế Lan nghe vậy, tay đang gắp thức ăn khựng lại, liếc mắt nhìn bát cơm trước mặt Văn Lê, trong bát đã hết cơm, nhưng bát của Văn Lê nhỏ, lại là cơm tơi xốp, vốn dĩ đã không xới nhiều, Tô Quế Lan không khỏi hỏi lại:
“Có muốn xới thêm không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play