Tô Quế Lan kể lại cho Văn Lê nghe những gì chị dâu cả đã nói.
“Thằng bé đó, mấy năm trước con cũng đã gặp một lần rồi, không biết con còn nhớ không, năm con mười ba tuổi, đi đến nhà bà ngoại, gặp phải chó becgie, chính là nó đã giúp con đuổi con chó đó đi. Nó đẹp trai lắm, cao to, lại còn được rèn luyện trong quân đội, nhìn rất oai phong, khí chất ngời ngời. Chỉ có một điểm không tốt, đó là nó chưa kết hôn, mà đã nhận nuôi con của một đồng đội. Nghe nói đồng đội nó hy sinh, vợ nó sau khi nhận tiền bồi thường đã bỏ đứa bé lại rồi bỏ trốn. Đứa bé còn có ông nội, nhưng ông ấy làm công việc đặc thù, nên tạm thời nhờ nó phải chăm sóc đứa bé một thời gian.”
“Vừa nãy mẹ đã hỏi ba con, ba con bảo mẹ hỏi ý kiến con xem sao.”
Phó đoàn trưởng, nhận nuôi một đứa trẻ…
Sao nghe quen quen vậy?
Văn Lê cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng ký ức của cô chỉ là những mảnh ghép rời rạc. Hơn nữa, nguyên chủ sức khỏe yếu, hai mươi dặm đường đến nhà bà ngoại đối với cô là một thử thách lớn, nên trừ những dịp lễ Tết, cô rất ít khi đến đó, ấn tượng về nhà bà ngoại cũng không nhiều.
Nhà đội trưởng kia họ gì, tên gì, ở đâu, cô hoàn toàn không biết, huống chi là đứa cháu trai đi lính, hiếm khi về nhà của ông ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play