Trình Phỉ làm ngơ trước lời châm chọc của Lãnh Tiêu, quay sang Bùi Triệt, vẻ mặt nghiêm nghị: “Xe cắm trại đã vỡ nát, không tìm thấy ở đâu nữa, nghĩa là chúng ta không thể quay lại xe, cho nên chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.”
Lãnh Tiêu liếc nhìn Trình Phỉ, hừ một tiếng: “Này cảnh sát, hay là để cô dẫn đội đi? Cô đi tuốt đằng trước, đương đầu với mọi nguy hiểm. Nhưng nếu có nguy hiểm gì thì cô phải là người đỡ đòn trước đấy nhé!”
“Được.” Trình Phỉ quay đầu nhìn Lãnh Tiêu, thốt ra hai chữ ngắn gọn.
Lãnh Tiêu nghẹn lại, cơ mặt không thể kiểm soát mà giật giật.
“Vậy cùng đi thôi.” Bùi Triệt khoác ba lô lên, một tay cầm súng tự động, một tay đỡ Lam Quân đi về phía một con đường nhỏ đầy bụi gai.
Trình Phỉ lập tức bước theo kịp, đồng thời vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh.
Bước chân cô kiên định, dáng đi uyển chuyển, thân hình thon gầy nhưng rắn chắc trông rất mạnh mẽ. Đôi cánh tay thon dài kia dường như có thể tay không làm cho một con sói đói choáng váng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT