“Anh đẹp trai, cậu là người chơi mới à?”
Lãnh Tiêu nhìn chằm chằm Lam Quân vài giây, cười khẩy một tiếng: “Sao cứ hỏi mấy câu ngốc nghếch thế.”
Lam Quân cười ha hả: “Đúng vậy, tôi là ‘ma mới’ mà, nên chẳng hiểu gì cả, xin tỷ tỷ chỉ giáo thêm.”
Lãnh Tiêu làm một biểu cảm buồn nôn, suy tư nghiêm túc một lúc, giọng bỗng trở nên nghiêm túc hơn: “Mục tiêu của huyết nhân đúng là người chơi, nhưng mục đích chúng vào bảo tàng không nhất định là để ăn thịt cậu. Thứ nhất, cậu chỉ là một người chơi mới bé tí, ăn cậu không tăng thêm được bao nhiêu sức mạnh cho chúng. Thứ hai, cậu cũng không thể ăn. Tôi nghe nói chúng thích ăn trẻ con, tuổi càng nhỏ càng tốt, da thịt càng non mềm thì chúng ăn càng ngon. Cho nên những người chơi trẻ con mới là loại nguy hiểm nhất trong thế giới game.”
Khóe miệng Lam Quân giật giật, “Cảm ơn cô nhé.”
“Vậy, huyết nhân hay còn gọi là người đột biến cần ăn thịt người chơi để tăng tiến sức mạnh? Chúng thu hoạch sức mạnh là để sinh tồn?” Lam Quân đưa ra một câu hỏi sắc bén.
Lãnh Tiêu liếm một miếng kem, lộ ra vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. Một lúc sau, cô quay đầu lại nhìn Lam Quân, ánh mắt sâu thẳm khó lường:
“Bây giờ giải thích cậu cũng không tiêu hóa được. Nhưng nếu tôi đã chọn hợp tác với cậu để thông quan, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu.”
Lam Quân nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh nắng rực rỡ và bầu trời xanh như được gột rửa. Nội tâm cậu trở nên phức tạp. Đột nhiên cậu cảm thấy trời xanh mây trắng trông quá giả, cả Thành Trại như là một thứ giả tạo. Cứ như thể có người đã tạo ra Thành Trại trên không này vậy. Cậu không kìm được rùng mình.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT