Edit : Candy 🍇
‘ phanh ——! ’
Thật lớn tiếng đánh hỗn loạn phi thuyền động cơ nổ vang, liên quan phòng ốc đong đưa, tựa như nguy tường vách tường tất tất tác tác chấn động rớt xuống tảng lớn tro bụi.
Bày biện ở trên mặt bàn gien đào tạo khí cũng bị chấn mất đi cân bằng, chỉnh thể xuống phía dưới nghiêng, toàn thân thuần trắng sườn biên tuyên khắc đạm kim sắc hoa văn trứng rồng ở gien đào tạo khí biên lung lay sắp đổ.
‘ đông ’
Trứng rồng tự trên mặt bàn lăn xuống, ngã xuống đất phát ra nặng nề một tiếng hướng vang.
“Tê ——”
Bên trong, ấu long chưa kịp phá vỏ đã bất ngờ mở mắt. Đôi con ngươi trơn bóng như được phủ vàng lóe lên trong làn sương mờ mịt, tựa ánh chiều tà mông lung. Thế giới trước mắt nó nhập nhòa, chỉ còn những đường nét mơ hồ hiện hữu trong tầm nhìn.
Ôn Nghênh khẽ nhíu mày, trong khoảnh khắc chỉ thấy đầu óc choáng váng, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đây là… đâu?
Ta không phải đang ở nhà sao?
Tiếng ầm ầm ong ong không ngừng vang vọng bên tai cậu, khiến tim đập dồn dập.
Ký ức cuối cùng của cậu chỉ là một đêm khuya chán chường, tiện tay lật giở cuốn 《Long Tộc Khởi Nguyên》 để giết thời gian. Trong sách miêu tả: Liên Bang thủ lĩnh một mặt dựa vào Long tộc để chống lại Trùng tộc, một mặt lại kiêng kị thực lực cường đại của họ. Long tộc vốn mạnh mẽ, nhưng sức mạnh ấy lại chẳng thể chữa trị bằng y pháp tầm thường. Vì thế, âm mưu ngấm ngầm nổi lên, dẫn đến việc thủ lĩnh Long tộc – Hermann · Bố Long Field – bị hủy hoại tinh thần thức hải.
Chưa dừng lại ở đó, kẻ cầm quyền còn vì tư lợi mà bí mật nghiên cứu gien, mưu đồ từ trứng rồng bồi dưỡng, tạo ra một đội quân Long tộc độc thuộc về mình.
Nhìn đến vai phản diện kia vừa đa nghi, vừa não tàn lại còn ác độc, Ôn Nghênh nhịn không được khẽ chửi một tiếng: “Ngu xuẩn.”
Lời mắng còn chưa dứt, trước mắt cậu bỗng tối sầm. Khi mở mắt ra lần nữa, cảnh vật hoàn toàn thay đổi.
Ôn Nghênh chậm rãi ngồi dậy, cảnh giác quan sát bốn phía.
Cậu như bị nhốt trong một không gian phong bế kỳ lạ — bảy phần trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài: tường vách đổ sụp từng mảng, tro bụi tung mù mịt, xen lẫn tiếng bước chân dồn dập vội vã.
Tựa hồ… bọn họ đang chạy trốn.
“Đi mau a! Long tộc đến rồi! Không chạy thì chờ chết chắc?!”
Ngoài kia, có người hoảng hốt gào lên.
Một kẻ khác lại lưỡng lự: “Nhưng… còn trứng rồng……”
Người đồng bạn cắt lời ngay, giọng vội vã mà tàn nhẫn:
“Đều chỉ là một đống vỏ chết, căn bản không có dấu hiệu sinh mệnh! Dù mang về cũng vô dụng, đi thôi!”
Lời còn chưa dứt, ngay sau đó
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Bên ngoài, đám người kia thậm chí chưa kịp kêu đau đã triệt để im lặng, khí tức sinh mệnh biến mất sạch sẽ.
Ôn Nghênh nghe rõ từng câu bọn họ nói. Khi mấy chữ “Long tộc”, “trứng rồng” lọt vào tai, hắn theo bản năng sững lại.
Bị ném vào hoàn cảnh xa lạ, cộng thêm những lời kỳ quái kia, Ôn Nghênh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, khó bề ứng đối. Hắn day day giữa mày, nhưng khi cúi đầu xuống thì giật mình phát hiện trước mắt mình lại là… một bàn long trảo màu ngân bạch, mũi nhọn khẽ cong, vảy bóng loáng phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.
Hắn theo bản năng giật ngón tay.
“Cạch cạch.”
Long trảo cũng theo động tác mà run lên.
Ôn Nghênh: “……”
Khoan đã?
Từ từ?!
Vừa rồi bọn họ nói… trứng rồng?!
Ý thức lóe sáng trong đầu, Ôn Nghênh đột nhiên dựng thẳng người, luống cuống lăn một vòng, càng xác định rõ ràng cảm giác xung quanh. Những đường cong khép kín, độ cung cứng rắn bao bọc lấy thân thể, không gian chật hẹp, hình dáng bầu dục rõ ràng —
Cậu thật sự đang bị nhốt trong một quả trứng rồng.
Cúi mắt nhìn lại móng vuốt lấp lánh bạc trắng của mình, Ôn Nghênh lặng im rơi vào trầm tư.
Cho nên…
Hắn hiện tại… là xuyên thành một quả trứng rồng còn chưa phá vỏ?
Nói ra thôi đã đủ vớ vẩn, nhưng càng trào phúng hơn chính là: trong nguyên tác, Long tộc đã trăm năm không có thêm ấu long nào ra đời. Không phải bọn họ không muốn sinh, mà là do gien khuyết tật. Thượng đế ban cho Long tộc lớp vảy kiên cố, long trảo sắc bén, tinh thần thức hải cuồn cuộn như biển rộng, cùng sức chiến đấu vượt ngoài tưởng tượng loài người — nhưng lại khắc hẳn một trò đùa tàn nhẫn trên dòng sinh mệnh: bọn họ không thể thuận lợi sinh sản.
Nghĩ tới cảnh hỗn loạn vừa rồi bên ngoài, Ôn Nghênh hơi chau mày.
Chín phần mười, nơi này hẳn là căn cứ nghiên cứu gien Long tộc do Liên Bang thủ lĩnh bí mật dựng lên.
Chỉ là — nghiên cứu nhân tạo căn bản không thể kéo dài huyết mạch chân chính. Mà việc hắn xuyên đến nơi này, trở thành “trứng rồng duy nhất”, hiển nhiên là một ngoài ý muốn.
Ôn Nghênh còn đang trầm ngâm, thì bên ngoài bất chợt yên tĩnh lạ thường. So với tiếng nổ oanh tạc dồn dập khi nãy, lúc này chỉ còn sự tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ bụi rơi. Như thể có ai đó đã ấn xuống nút “tắt tiếng” của cả thế giới.
Cậu nheo mắt.
…Bên ngoài, Long tộc đã rời đi rồi sao?
Có nên liều mình phá vỏ, ra ngoài nhìn thử một phen không?
Chỉ là… ở trong trứng, tầm nhìn vốn đã hạn chế, cử động lại vô cùng khó khăn.
Ôn Nghênh giơ long trảo, thử dùng sức cào lên vách trứng.
“Keng.”
Vỏ trứng vẫn y nguyên, đến một mảnh vụn cũng không rơi ra.
Có lẽ là thời khắc phá vỏ vẫn chưa tới. Vỏ trứng của rồng cứng rắn đến mức đáng sợ, đó là tầng bảo hộ đầu tiên để ấu long thuận lợi đi vào thế giới này. Dù có long trảo sắc bén trong tay, hắn vẫn chẳng thể làm gì hơn.
Đang do dự, không biết có nên tiếp tục thử nữa hay không, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Ôn Nghênh cả kinh, vội co người lại, trốn sâu vào một góc dưới bàn, không dám tùy tiện lộ diện.
Tiếng bước chân đi vòng một lượt, rất nhanh đã có giọng nói trầm thấp truyền đến:
“Báo cáo, toàn bộ nhân viên thí nghiệm đã bị thanh trừ, hầu như không còn sót lại.”
“Thu đội.”
“Rõ!”
Ôn Nghênh: “???”
Đừng đi a!!
Nghe giọng điệu kia, tám chín phần là Long tộc người. Nhưng vấn đề ở chỗ… bọn họ vốn biết rõ trăm năm nay không có ấu long nào ra đời, căn bản không thể tin sẽ có một quả trứng còn sống sót. Vậy nên tự nhiên, chẳng ai lại tốn công dừng lại quan sát những “trứng chết” vô giá trị này.
Ôn Nghênh dở khóc dở cười. Trời ạ, cơ hội cứu mạng đang ngay trước mắt, lại cứ thế vuột mất.
Không được.
Dù vỏ trứng có cứng thế nào, cậu cũng phải nghĩ cách ra ngoài ngay.
Ôn Nghênh trong lúc cấp bách đã chẳng còn để ý hành động khó khăn, chỉ nghĩ phải nhanh chóng tìm cách thoát ra ngoài.
Cậu biết rõ — điều kiện để một quả trứng rồng phá vỏ thành công vốn vô cùng hà khắc, nhiệt độ, độ ẩm, linh khí đều có yêu cầu nghiêm ngặt.
Một khi Long tộc đã rút đi, bản thân cậu chỉ còn lại giữa nơi hoang tàn vắng vẻ thế này… muốn thuận lợi phá vỏ gần như là chuyện viển vông.
Nghĩ tới khả năng mình sẽ bị chôn vùi ở đây, chết ngạt trong cái “nôi” rồng chưa kịp mở mắt nhìn đời, Ôn Nghênh cắn chặt răng, trong mắt lóe lên tia quyết liệt.
Cậu nhất định phải ra ngoài.
Tính đến lúc này, Ôn Nghênh đã mặc kệ hình tượng, giơ móng vuốt chống vào vỏ trứng, cố sức đẩy. Ý định ban đầu chỉ là khiến quả trứng nghiêng đi một chút để dễ “lăn trốn”. Nào ngờ, bên ngoài mặt đất lại bị những mảng tường đổ nát chất chồng, tạo thành một cái dốc trượt.
“A!”
Trước mắt cảnh tượng xoay mòng mòng, Ôn Nghênh hoảng hốt thét khẽ, bản năng cuộn tròn người, ôm chặt lấy chính mình trong vỏ trứng.
Cũng may trứng rồng không giống trứng chim bên trong chẳng hề ẩm ướt, trái lại còn có chút mềm mại, như thể nằm giữa đám mây bông ấm áp.
… Nếu bỏ qua việc quả trứng kia đang lăn lông lốc như xe mất phanh.
Ngoài hành lang.
Người đàn ông vừa xoay người định rời đi, bước chân khựng lại. Đôi mắt đen sâu chậm rãi nheo lại. Khi hắn nghiêng mình, áo choàng rộng lớn quét qua không trung, kéo ra một đường cong trầm ổn.
“Edmund, đó là âm thanh gì?”
Bên cạnh hắn, một Long tộc tóc đỏ, đồng tử bạc, thoáng sững sờ rồi bật cười nhạt. Khóe môi gợi lên, hắn nhấc chân thong dong bước tới nơi phát ra động tĩnh:
“Để ta xem thử, rốt cuộc là con cá nào lọt lưới.”
Giọng nói nghe như trêu đùa, nhưng ngữ điệu lại dần hạ thấp, vô hình trung tỏa ra cảm giác áp bách khiến không khí nghẹt thở.
---
Trong khi ấy, Ôn-kẻ còn đang an vị còn đang an vị trong trứng -Nghênh dĩ nhiên chẳng cảm nhận được nửa phần nguy hiểm bên ngoài. Quả trứng cứ thế lăn bừa một đường, cuối cùng “tháp” một tiếng, mạnh mẽ va vào khung cửa.
Dù Ôn Nghênh đã kịp cuộn tròn để bảo vệ bản thân, cú va chạm vẫn khiến hắn choáng váng đầu óc, hoa mắt chóng mặt, mãi lâu sau cũng chưa lấy lại tinh thần.
Ánh mắt Edmund lạnh lùng, chẳng thèm che giấu sát ý. Trong lòng hắn đã sớm tính toán, sẽ nghiền kẻ dám chạm đến gen Long tộc thành tro bụi.
_______
hi mấy nàng , mấy nàng thông cảm nha tôi có bệnh lười lên là tôi beta có nửa chap thôi với cả tôi mới tập tành edit liên có nhiều lỗi sai mấy nàng thấy thì báo tôi để tôi chỉnh sửa nha.