**Phụ cận trấn Càn Khôn có một ngọn núi tên Quan Tài Sơn. Nơi đây mây đen che nguyệt, khí tượng quái dị, âm trầm đến cực điểm.
Một luồng tà khí cường đại bao phủ khắp núi rừng. Vài con quạ đen bất chợt bay tới, đậu thẳng trên một ngôi mộ lớn, xếp thành hàng ngay ngắn rồi đồng loạt phát ra tiếng kêu quỷ dị:
“Quạ… a… a…”
Dưới ánh trăng mờ ảo, cây cối tĩnh lặng như chết, sương mù bốc lên hôi hổi, từng con đường nhỏ đều như thông thẳng tới Quỷ Môn Quan.
Trong dòng suối cạn bên sườn núi, mấy cái đầu lâu trắng hếu nửa chìm nửa nổi. Trên mặt nước thường xuyên bốc lên từng làn khí trắng, tựa như những tội nhân địa ngục bị ném vào vạc dầu chưng nấu.
Khắp sườn núi rải rác năm sáu cỗ quan tài, th·i th·ể mục rữa vung vãi bốn phía, mùi hôi thối xộc thẳng lên tận óc, ai ngửi phải e rằng chỉ biết ôm bụng mà buồn nôn.
“Hô ~~!”
Một cơn cuồng phong nổi lên, cuốn bay lá vàng trên mặt đất, gào thét thổi về phía tấm bia đá dựng thẳng trước sơn đạo. Trên bia, ba chữ son đỏ chói mắt: Quan Tài Sơn!
Dưới ánh trăng mờ, hai bóng đen lén lút tiến lại. Một người vác theo cây Lạc Dương xẻng, chính là A Tráng – kẻ nổi danh với cái tật xấu… thích gãi mông rồi đưa lên mũi ngửi.
Đi bên cạnh là một gã thành thật chất phác, tên gọi Tam Chuột. Hắn vừa run rẩy vừa lắp bắp:
“Tráng ca… chỗ này… sao toàn là quan tài… nhìn… nhìn rợn người quá…”
Nghe vậy, A Tráng thản nhiên gãi mông một cái, rồi quát lớn:
“Nói nhảm! Quan tài càng nhiều thì cơ hội chúng ta phát tài càng lớn chứ sao!”
“Nhưng… lỡ trong đó có cương thi thì sao?” – giọng Tam Chuột run run, sắp khóc.
A Tráng lại gãi mông, đưa tay ngửi một cái, rồi nổi giận gõ bốp vào đầu Tam Chuột:
“Cương cái rắm! Không đào được chút tài vật, thì chẳng mấy chốc ngươi với ta cũng biến thành xác khô!”
“Dạ… Nga…” – Tam Chuột ủy khuất xoa đầu, trong bụng hối hận lẩm bẩm: Sớm biết thì ta đã chẳng mở miệng, khỏi bị ăn đòn!
“Đi! Theo ta!” – A Tráng hừ một tiếng, xốc xẻng bước thẳng về phía trước. Bóng hai kẻ mạo hiểm từ từ biến mất trong màn sương âm u…**
Tuy nơi này quan tài nhiều thật, nhưng vì phát tài, có khó cũng phải biến thành dễ!
Hai người bước tới cỗ quan tài đầu tiên. Tam Chuột run đến mức chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. A Tráng lập tức túm hắn kéo dậy, quát:
“Nhìn cái bộ dạng chết nhát của ngươi kìa! Đã vậy thì về núi chăn gà đi, còn mơ phát tài cái nỗi gì!”
“Ta… ta cũng muốn… nhưng…” Tam Chuột cắn răng theo sau. Trên đời ai mà chẳng muốn giàu, chỉ là sợ thì sợ, chứ tiền thì ai bỏ qua cho nổi.
A Tráng lại hừ lạnh:
“Muốn thì lập tức đi tìm cho ta! Quan tài phải cạy từng cái, không bỏ sót một cái nào, nghe rõ chưa?”
Nói xong, hắn lại tiện tay gãi mông như thói quen cố hữu.
Tam Chuột gật đầu lia lịa, cầm đèn dầu run rẩy đi sang bên trái. Hắn vốn nhát gan, không dám lại gần quan tài, sợ trong đó có “cái gì bò ra”…
Trong khi đó, A Tráng đã ra tay trước. “Rắc” một tiếng, nắp quan tài bật tung. Mùi hôi thối xộc thẳng lên, hắn vội bịt mũi, lùi lại một bước. Chẳng thấy vàng bạc đâu, chỉ thấy cả đống chuột chết khô.
Tam Chuột nghĩ bụng: Lát nữa mà chẳng tìm được gì, thế nào cũng bị chửi cho mất mặt. Hắn đành cắn răng vác xẻng đến gần một cỗ quan tài, tay run như cầy sấy. Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng vẫn không dám cạy, chỉ lo trong đó có cương thi. Không cạy thì sợ A Tráng đánh, mà cạy thì lại sợ bị ăn… đúng là tiến thoái lưỡng nan!
Đúng lúc hoảng loạn, Tam Chuột bất ngờ phát hiện phía trước có một hang động. Trước cửa hang cắm năm lá cờ lớn với màu sắc khác nhau, trông như để trấn áp tà vật gì đó.
Hắn bỗng quên cả sợ, mắt lóe lên nghi hoặc, rồi chậm rãi tiến lại gần. Ngoài động còn có một cánh cửa đá sừng sững!
“Tráng ca! Tráng ca! Mau lại đây!” Tam Chuột gọi to, vừa giơ tay vẫy lia lịa.
Trong quan tài, A Tráng đang hì hục lục lọi xác chết, nghe vậy liền cáu:
“Ầy! Ta còn chưa chết đâu, gọi cái gì mà gọi!?”
“Nơi này… có một cái hang động!”
“Trên núi thì đầy hang, chứ chẳng lẽ ngươi chỉ cái… đũng quần ngươi chắc?” A Tráng khịt mũi, chẳng buồn nhìn, tiếp tục lục lọi.
“Không phải đâu, Tráng ca! Thật sự! Mau lại xem!”
Thấy Tam Chuột gấp quá, hắn cũng miễn cưỡng chạy tới. Quả nhiên, ngoài cửa hang cắm năm lá cờ khác màu, trận thế y như phần mộ của nhà giàu.
“Xem chừng đây là mộ cổ rồi!” – A Tráng vuốt cằm, mắt sáng lên. – “Chỉ là cửa đá này… muốn vào thì phải tìm được cơ quan mở khóa.”
“Tam Chuột, cùng nhau tìm! Nhớ kỹ, bất kỳ chỗ nào khả nghi cũng không được bỏ sót.”
Nói rồi hắn nghiêm túc soi đèn tìm quanh cửa động.
Tam Chuột cũng lục lọi theo. Đi được hai bước, hắn bỗng thấy trước mặt có một đống… phân. Lập tức nhớ lời A Tráng dặn: Không được bỏ sót bất kỳ điểm nghi ngờ nào!
Mắt sáng rỡ, hắn reo lên:
“Tráng ca! Ta tìm thấy cơ quan rồi!”
Nói đoạn, hắn hăng hái giơ chân đạp mạnh xuống đống phân.
A Tráng nghe gọi vội chạy tới, cầm đèn dầu soi kỹ, rồi tức thì mặt đen lại:
“Cơ quan cái đầu ngươi! Đây là… phân!!”
“Ai nha, ngươi đúng là đồ ngốc!” A Tráng đứng phắt dậy, vỗ mạnh vào ót Tam Chuột một cái, quát:
“Kia không phải chốt mở, đó là… phân động vật để lại!”
Tam Chuột nghe xong, vẫn không tin, liền ngồi xổm xuống, lấy tay bốc một chút, đưa lên mũi hít hít rồi lẩm bẩm:
“Ân… hình như còn hơi mùi cỏ non…”
Thấy thế, A Tráng giận tím mặt, lập tức tát thẳng tay hắn một cái bốp:
“Ngươi bị bệnh chắc!? Đó là phân! Mau ném đi cho ta!!”
“Nga nga!” Tam Chuột hoảng hốt gật đầu, vội vàng lấy tay quẹt vào áo cho sạch. A Tráng tức muốn ói máu, nhưng chẳng buồn để ý thêm, tiếp tục dò tìm cơ quan.
Hai tên mò mẫm cả nửa canh giờ mới phát hiện chốt mở, nằm ngay giữa năm lá đại kỳ.
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!” Tam Chuột ôm ngực, đắc ý bình luận.
A Tráng soi xét một hồi, rồi dứt khoát nhấc chân giẫm mạnh xuống.
“Ầm ầm ầm ——”
Cửa đá rung chuyển, chậm rãi mở ra. Khi hoàn toàn hé lộ khoảng tối đen bên trong, Tam Chuột hét toáng:
“A! Tối thế này… không khéo bên trong có quỷ đó nha!”
“Nãi nãi ngươi! Một buổi tối mà cứ toàn mồm xui xẻo!” A Tráng tức giơ tay định vả tiếp. Lần này Tam Chuột lanh hơn, lùi ngay một bước, thoát được.
“Ở chỗ không may mắn, thì phải nói mấy lời không may mắn cho hợp!” – Tam Chuột lẩm bẩm, cứ tưởng mình thông minh lắm.
“Ngươi còn dám cãi!?” A Tráng trợn trừng.
“Kia… vậy không nói nữa…” Tam Chuột vội vàng câm miệng.
Hai tên cầm đèn dầu rón rén bước vào trong động. Ánh sáng vàng lay động chiếu xuống một cầu thang đá dài hun hút dẫn xuống dưới. Chưa kịp thở, từ trong khe tối đột nhiên trườn ra một con rắn hổ mang, cặp mắt sáng lóe rợn người!
“Á á á!” Tam Chuột sợ quá, lập tức nhảy phắt lên người A Tráng.
“Xuống ngay!” – A Tráng gạt phăng hắn ra, mắng: – “Đồ vô dụng!”
Nói rồi vội nhặt hòn đá ném thẳng vào con rắn.
“Mắng mắng ——”
Bị chọc giận, con rắn không bỏ chạy mà càng thêm hung dữ, ngóc cao đầu, phùng mang, há rộng miệng lao về phía A Tráng.
May mắn hắn kịp thời né tránh, nếu không đã bị cắn trúng. Tam Chuột đứng bên thì mặt cắt không còn giọt máu, sợ đến mức tè ra quần, cứng đờ như tượng, không dám nhúc nhích, chỉ lo con rắn chuyển hướng cắn mình.
( tấu chương xong )