🐰: Mọi người vote 5 sao, cmt góp ý (nếu có) cho tuiii với nha~ Tuiii tham vọng lắm, tui đang đào một cái hố mới thật sâu, thật dài, thật ngọt, thật cẩu lương.. Cả nhà cho tui động lực với.


-----


Dung Cảnh.

Mấy ngày sau đêm kinh hoàng đó, Khương Đường thỉnh thoảng sẽ nhớ tới cái tên này.

Thì ra là Dung Cảnh!

Như vậy, tất cả những màn sương mù không đoán ra, không nhìn thấu liền đột nhiên tan biến.

Nếu là nữ chủ, việc sở hữu hệ thống, tu vi cao cường, thậm chí khác biệt với người thường cũng liền có vẻ vô cùng bình thường.

Là một bộ truyện đại nam chủ, tác giả đã mạnh mẽ sửa đổi nhân thiết để sắp đặt cho Văn Kính một đám hậu cung, nhưng độ dài miêu tả về nữ chủ được sủng ái nhất trong đó cũng không lớn.

Ít nhất là trước khi Khương Đường bỏ truyện, Dung Cảnh chỉ mới xuất hiện hai lần.

Một lần là lần đầu tiên lên sân khấu, một mình đánh lui gần ngàn người của Ma tộc, dáng người tiêu sái, thành thạo, phảng phất như đối mặt không phải là hàng ngàn Ma tộc có tu vi trên Kim Đan, mà là mấy tên tiểu tốt Luyện Khí quèn. Bởi vì cùng mặc huyền y giống Văn Kính, trong trận chiến hoa cả mắt, suýt nữa đã bị hai vị hộ pháp nhận nhầm là Tôn chủ.

Một lần khác chỉ xuất hiện trong miệng của các đệ tử Cực Hàn Môn, dùng thủ pháp khoa trương để viết về việc Dung Cảnh được sủng ái đến nhường nào. Tỷ như Văn Kính ban thưởng không ít mỹ ngọc châu báu, thậm chí bao gồm cả trấn phái chi bảo của Cực Hàn Môn năm đó — cực hàn tuyết linh đan. Lại là làm thế nào khiến cho các nữ nhân khác ghen ghét không cam lòng vân vân.

Lúc theo dõi đến đây, nếu không phải vì cái tên quen thuộc, Khương Đường gần như đã tưởng lầm mình vào nhầm truyện, đang đọc một quyển tiểu thuyết hậu cung tên là 《Dung Cảnh Truyện》.

Cảm thấy bị lừa gạt, nàng bèn phẫn nộ gỡ bỏ ứng dụng.

Lúc ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, Khương Đường một bên hồi tưởng lại các chi tiết về Dung Cảnh, một bên thắt chặt làn váy, lòng mang tâm trạng căng thẳng thấp thỏm, động tác mới lạ mà leo lên một cây đại thụ vẫn còn xanh tốt giữa mùa đông.

Khó khăn lắm mới bò được lên cành cây to khỏe, nàng không dám nhìn xuống, hít sâu một hơi, vươn dài tay hái quả ở đầu cành. Trong lúc đó, không nhịn được mà khổ sở nghĩ:

Thật muốn có một cái hệ thống a! Nếu có thể trải nghiệm một chút công nghệ cao, đổi các loại đồ ăn, như thế sẽ không cần mỗi ngày phải ra ngoài tìm kiếm trong trời băng đất tuyết này.

Cũng gần giống như đang mơ mộng hão huyền.

Khương Đường gian nan nuốt xuống, gặm một viên quả dại hái trên cây, trong lòng ôm đầy ắp, lảo đảo lắc lư đi về nơi ở, một mặt phỉ nhổ ý nghĩ kỳ lạ của chính mình.

Vẫn là nên thành thành thật thật mà sống qua ngày trong hậu cung thôi, nàng miên man suy nghĩ, hệ thống lại chẳng phải thứ từ trên trời rơi xuống.

Đến khi hoàng hôn buông xuống, nàng giống như một con chim nhỏ vui vẻ về tổ, đột nhiên chui vào căn phòng nhỏ của mình.

“Xin hỏi, nơi này là phòng ngủ của Tố Hoài Tâm sao?” Một nữ tử xinh đẹp mặc áo ngắn màu vàng nhạt đứng trong sân, nhìn thấy có người tiến vào liền đột nhiên lên tiếng, “Ta lần đầu tiên tới, không chắc có phải là nơi này không.”

Bước chân sắp sửa bước vào phòng nhỏ khựng lại, Khương Đường quay đầu nhìn lại, từ cửa sương phòng đối diện, một nữ tử dung mạo thanh tú thò ra, rất e thẹn mà cười với nàng.

“Ngươi là ai?” Khương Đường ngây ra, ánh mắt có chút mơ hồ, “Nơi này đúng là sương phòng của nàng ấy.”

Dáng vẻ của người này trông như một tiểu thư khuê các đoan trang nhàn nhã, xuất hiện trong căn phòng rách nát này có một cảm giác không hề ăn nhập.

"Ta tên là Trang Nhu Nguyệt." Hai má nàng ta ửng hồng, ngượng ngùng mím đôi môi nhỏ, "Gần đây mới được Tôn chủ nạp vào Thanh Tâm Điện."

Khương Đường thầm nghĩ, là đến để thay thế vị trí của Tố Hoài Tâm.

Nữ nhân của tên đàn ông chó má này thật đúng là một người cũng không thể thiếu, mới chết một người, lập tức đã thu nạp một người khác.

Nàng thầm mắng vài câu về tác phong hỗn loạn của Văn Kính, sau đó nở nụ cười hướng Trang Nhu Nguyệt giới thiệu kết cấu của biệt viện.

Sương phòng một bên trái một bên phải đối diện nhau, giữa sân đặt một bàn đá và ghế đá, bên cạnh là cây bạch dương rủ xuống những chùm quả, vào những ngày nắng đẹp vừa vặn đổ xuống bàn đá một mảng bóng râm vụn vặt.

Trang Nhu Nguyệt luôn luôn ý tứ gật đầu, nở một nụ cười vừa phải.

Sau khi dọn vào biệt viện, Trang Nhu Nguyệt không thường ra khỏi phòng, thường xuyên ở trong phòng tu luyện, quả thực là một người bạn cùng phòng mới rất bớt lo.

Còn Khương Đường thì mỗi ngày đều sẽ ra cửa, giống như một con sóc chuẩn bị cho mùa đông, cả ngày bận rộn trong ngoài để giải quyết vấn đề ấm no, tìm kiếm những loại trái cây có thể ăn được trên núi Thương Lĩnh.

Dãy núi Thương Lĩnh chiếm một diện tích cực lớn, linh lực vốn dĩ dồi dào sung túc, cuồn cuộn không ngừng từ linh mạch bên dưới Sương Đàm tuôn ra, vốn là cội nguồn linh khí của toàn Tu Tiên Giới.

Nhưng sau khi Văn Kính bước lên vị trí Tôn chủ của Tu Chân Giới, không biết nổi điên cái gì, thế mà lại lập tức hạ lệnh lấp đi hồ nước giàu linh mạch.

Linh khí của toàn bộ Tu Chân Giới đang nhanh chóng khô kiệt, may mà linh lực cuồn cuộn như biển cả sớm đã thấm nhuần khắp cả ngọn núi Thương Lĩnh, rừng cây, động vật, hoa cỏ đều đã ẩn chứa ít nhiều linh lực. Những quả kết ra so với trái cây tầm thường dễ lấp đầy bụng hơn, cũng không dễ bị thối rữa.

Là một phàm nhân có linh căn hư hao, không hề có tu vi, Khương Đường không quan tâm đến những chuyện liên quan đến tu luyện như linh mạch, Sương Đàm, chỉ cần quả vẫn còn có thể kết ra, cho dù linh khí có khô kiệt hoàn toàn, đó cũng không phải là chuyện gì to tát.

Hôm nay, Khương Đường giống như thường lệ từ bên ngoài hái một ít quả dại trở về.

Vừa bước vào sân, liền nhìn thấy Trang Nhu Nguyệt đang gục trên bàn đá lặng lẽ rơi lệ.

Khương Đường rất xấu hổ, gặp phải trường hợp này không biết nên nói gì, đành phải giả vờ không thấy, nhón chân nhẹ nhàng đi về phía phòng của mình.

“Ngươi về rồi.” Trang Nhu Nguyệt ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn mang theo nước mắt, sâu kín nói một câu, “Ngươi có biết hôm nay ta nghe được chuyện gì không?”

Khương Đường xoay người, cho dù không mấy hứng thú, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đáp lại một câu: “Chuyện gì?”

“Tôn chủ đêm qua đã sủng hạnh một nữ nhân.”

Khương Đường thầm nghĩ, đây không phải là chuyện rất bình thường sao, còn tưởng là chuyện gì to tát.

Hắn thu nạp nhiều nữ nhân như vậy mà không lâm hạnh, chẳng lẽ sẽ thờ ơ mà để đó ngắm bằng mắt sao?

Đoán chừng là khoảng thời gian trước những nữ nhân này bao gồm cả nguyên thân đã tự ý đi Thiên Hạc Điện chọc giận chàng, phá vỡ quy củ do chàng đặt ra, mới có thể rước lấy họa sát thân.

Kỳ thực, chàng có lẽ đã sớm nóng lòng chờ đợi thời cơ thích hợp để triệu nữ nhân đến thị tẩm.

Khương Đường như người trên mây mà nghĩ.

“Nữ nhân tên Dung Cảnh kia, đã ở Thiên Hạc Điện suốt cả một đêm.” Trang Nhu Nguyệt xoa đi nước mắt trên má, mất mát nói, “Người đầu tiên Tôn chủ sủng hạnh thế mà lại là nàng ta.”

Đột nhiên nghe được một cái tên quen thuộc, Khương Đường sững lại, trong đầu hiện lên một gương mặt tươi cười, da trắng, mắt đen, rạng rỡ sinh quang trong đêm khuya lửa lớn ngút trời.

Đại cốt truyện đã đi theo một con đường hoàn toàn khác với nguyên tác, nhưng những chi tiết này vẫn tương đồng với trong sách.

Nàng thầm nghĩ: Đoá hoa tươi như Dung Cảnh sao lại cứ luẩn quẩn trong lòng mà để ý đến tên đàn ông tồi tệ kia.

Mỹ nhân có phải phần lớn mắt nhìn đều không tốt không?

Nàng có chút buồn bã.

Thấy không có gì đáp lại, nước mắt của Trang Nhu Nguyệt rơi càng lợi hại hơn.

“Có lẽ đợi thêm hai ngày nữa sẽ đến lượt ngươi.” Khương Đường bừng tỉnh, khô khan an ủi nói, “Ngươi là người mới đến nhất, ngài hẳn là sẽ có ấn tượng sâu sắc hơn với ngươi đi.”

Nghe vậy, Trang Nhu Nguyệt dường như đã được an ủi, đôi mắt một lần nữa ánh lên tia sáng, lấp lánh, mong chờ mà mím chặt môi.

Trên má nàng ta nhiễm một rặng mây đỏ, ngượng ngùng nói: “Hy vọng là vậy.”

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, điều nàng chờ đợi vẫn chưa thành hiện thực.

Văn Kính ngược lại hết lần này đến lần khác lâm hạnh Dung Cảnh.

Hậu cung muôn vàn, muôn hoa đua thắm khoe hồng, nhưng chàng lại đơn độc thiên vị Dung Cảnh, mỗi lần triệu kiến còn ban thưởng rất nhiều kỳ trân dị bảo.

Từ trong những lời nói có phần u oán của Trang Nhu Nguyệt, Khương Đường biết được trong đó quả nhiên có trấn phái chi bảo của Cực Hàn Môn — cực hàn tuyết linh đan.

Nghe nói tuyết linh đan này được sản sinh từ Sương Đàm. Gần như cứ mỗi trăm năm sẽ ở trên mặt nước ngưng kết thành cực hàn tuyết linh đan, số lượng cực kỳ thưa thớt.

Hiện giờ tuyết linh đan không còn được sản sinh nữa, số lượng còn lại đã không nhiều.

Toàn Tu Chân Giới đối với việc Văn Kính lấp Sương Đàm đã thầm hận từ lâu, lại nghe nói chàng cả ngày cùng Dung Cảnh này qua lại, đem tuyết linh đan trân quý, đã tuyệt sản tùy tay tặng cho Dung Cảnh, lại càng tức giận đến râu ria dựng đứng.

Văn Kính hiện tại trong mắt các vị đại năng tu sĩ, có thể xem là một vị "hôn quân" hoang dâm vô đạo.

Các chưởng môn nhân của các đại môn phái ngồi không yên, gần như sắp đạp vỡ cả ngưỡng cửa của Thiên Hạc Điện, cũng không làm chàng hồi tâm chuyển ý.

Thánh quân Mạc Nam Cầm của Thánh Nữ Cốc là một trong số đó.

Bà đã bế quan từ lâu, không nghe thế sự, Mẫn Quân Nhân đã đặc biệt đến động phủ để nói với bà chuyện này.

Hắn đứng ở cửa động phủ thở ngắn than dài: “… Đáng tiếc Tôn chủ bị Dung Cảnh kia làm cho mê muội, mất hết thần trí, thế mà lại dễ dàng đem tuyết linh đan tặng đi.”

“Tuyết linh đan kia quý hiếm đến nhường nào, có thể làm cho phàm nhân trực tiếp Trúc Cơ, giúp các tu sĩ gia tăng trăm năm tu vi, khiến cho biết bao tu sĩ tranh giành. Nếu môn chủ tiền nhiệm dưới suối vàng có linh, hẳn sẽ đau lòng cho con trai của mình biết bao!”

Mạc Nam Cầm giữa những tiếng thở dài đã từ trạng thái tu luyện yên lặng khô khan tỉnh lại, nhớ lại người bạn cũ Văn Tinh Kiếm trong ký ức, cuối cùng ngồi không yên, không nói hai lời lập tức lên đường bay đến Thiên Hạc Điện.

Bước vào chánh điện trống trải không một người, bà giống như đang nhìn một tiểu bối hồ đồ náo loạn, nhíu mày nói: “Văn Kính, ngươi sao lại thế này?”

Mạc Nam Cầm ở Tu Chân Giới địa vị không bằng chàng, nhưng cùng Văn Tinh Kiếm là bạn cũ, xem như là trưởng bối của Văn Kính, thông thường xưng hô ngang hàng.

Chánh điện đột nhiên xông vào một vị người quen, lời nói cực kỳ sắc bén.

Văn Kính nửa dựa vào cao toà, thậm chí lười biếng giương mắt, trên mặt cười như không cười: “Ta làm cái gì, cần ngươi đến xen vào sao?”

Lời này nói ra không chút khách khí, thậm chí không lưu một tia tình cảm.

Sắc mặt Mạc Nam Cầm nửa điểm cũng không thay đổi.

Bà bình đạm nói: “Chúng ta chưa từng truy cứu chuyện ngươi tự ý lấp Sương Đàm, nhưng ngươi tùy ý làm bậy, làm sao không phụ lòng Văn Tinh Kiếm.”

Nghe được cái tên Văn Tinh Kiếm, sắc mặt Văn Kính nháy mắt trở nên âm trầm, ý cười trên khóe môi đôi che giấu không được sự châm chọc.

Lần trước Mạc Nam Cầm nhìn thấy Văn Kính vẫn là lúc chàng tám tuổi, đối với bản tính hiện tại của chàng không hiểu nhiều lắm, lại không giỏi quan sát sự biến đổi cảm xúc của người khác.

Mãi cho đến khi khí áp quanh thân Văn Kính nặng đến gần như đình trệ, bà lại vẫn chưa phát hiện ra, tận chức tận trách mà khuyên: “Cha ngươi nếu là nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, khẳng định sẽ không thể nhắm mắt.”

Như thể nghe được một câu chuyện cười nực cười, nụ cười trên khóe môi Văn Kính ngày càng lớn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bà: “Ngươi nói thêm một câu nữa thử xem.”

Chàng cười đến rợn người, nếu để người khác nhìn thấy, có lẽ sẽ gắt gao khâu miệng lại, không dám nói thêm một lời nào.

Nhưng Mạc Nam Cầm phản ứng trì độn, không hiểu tại sao chàng lại có biểu cảm này, rất kinh ngạc nói: “Ngươi…”

Chỉ nói một chữ, khí thế trong điện đại biến, giữa trán Văn Kính chợt hiện ra một đạo ấn ký màu đen, hình dạng như ba cánh hoa khép lại, ẩn ẩn phụt ra ma khí tà ác mãnh liệt.

Ba cánh hoa lúc thì biến thành màu đỏ, lúc lại biến thành màu đen, chính như trạng thái kỳ quái của chàng lúc này.

Mạc Nam Cầm thay đổi vẻ chậm chạp, lạnh lùng nói: “Tại sao ngươi lại có ấn ký của Ma tộc!”

Văn Kính ấn trán cười: “Thánh quân dường như đã sớm quên, ta là con trai của người Ma tộc và Văn Tinh Kiếm, trên người chảy xuôi dòng máu của Ma tộc.”

“Chỉ có người Ma tộc tu luyện Phệ Hồn Thuật mới xuất hiện ấn ký.” Dòng khí quanh thân Mạc Nam Cầm kích động, trong mắt thất vọng đến cực điểm, thậm chí còn mang theo hận ý muốn trừ khử cho hả giận.

"Ma tộc và Tu Chân Giới thế như nước với lửa, ngươi dám tu luyện tà thuật của bọn họ!”

“Thế gian này đối với ta mà nói, cũng không có gì là tà thuật và chính thuật.” Văn Kính từ toà cao đứng dậy, “Chỉ cần có thể giết người đều là thuật pháp tuyệt diệu.”

“Ngụy biện tà thuyết!”

Vạt áo của Mạc Nam Cầm không gió mà tung bay, chợt nghĩ đến vị đạo lữ đã chết trong trận chiến tiên ma năm đó.

Ngày hôm đó, dưới bầu trời nhuốm màu máu, chàng cùng các trưởng lão khác của Thánh Nữ Cốc đã cùng nhau táng thân ở di tích Vô Phong.

Ký ức chôn giấu nhiều năm cùng với hận ý đối với Ma tộc phun trào ra, lan đến cả trên người Văn Kính.

Linh lực quanh thân bà di động, trên đại điện nổi lên cuồng phong, xé toạc vạt áo của hai người bay phấp phới.

Văn Kính ngược gió vươn tay phải, ở nơi bà không thể thấy được, một màn hình màu lam nửa trong suốt như có như không treo lơ lửng phía trên.

Giọng nói lạnh băng vô cơ của hệ thống vang lên:

– Kiểm tra đo lường được ác ý khổng lồ, khởi động trình tự thu hồi…

Chánh điện sáng sủa trong phút chốc trở nên tối tăm, tranh tối tranh sáng như hoàng hôn lúc giao thời giữa đêm và ngày.

So với bầu trời quang đãng xanh lam bên ngoài, phảng phất như là một thế giới khác.

Trên người Mạc Nam Cầm hiện ra ngàn vạn sợi khói đen, quấn quanh người bà.

Nhận thấy sự khác thường trên người, động tác bà khựng lại, giọng nói toát ra một tia kinh hoảng: “Ngươi đã làm gì!”

Văn Kính không đáp, hờ hững nhìn đám khói đen như thể bị thứ gì đó hấp dẫn, từ trên người bà cấp tốc bay vào trong hệ thống.

Từng đợt từng đợt, liên miên không dứt.

Phảng phất như có ngàn vạn cây châm đâm vào huyệt não, Mạc Nam Cầm đứng cũng không vững, gần như không thể sử dụng ra triệu phong thuật, chỉ có thể trơ mắt nhìn khói đen trên người nhanh chóng trôi đi, mà những mảnh ký ức cũng theo đó mà đi.

Thần sắc của bà có một lát mờ mịt.

Sau đó, bà như thể không còn nhớ gì cả, nở một nụ cười kinh hỉ: “Văn Kính, ngươi đã lớn như vậy rồi, lần trước gặp ngươi vẫn là lúc tám tuổi…”

Rắc —

Nụ cười của bà ngừng lại ở khoảnh khắc cuối cùng.

Chánh điện u ám một lần nữa khôi phục lại ánh sáng ban ngày.

Văn Kính một mình ngồi trên toà cao, ấn ký ba cánh hoa phiếm hồng giữa trán dần dần ẩn đi, giọng nói chàng không hề gợn sóng, hỏi hệ thống: “Bí cảnh hoàn thành chưa?”

Khuôn mặt tròn xoe:

– Sắp rồi. Ký chủ xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, sắp tiến hành bao trùm.

Một lát sau, trên đại điện tĩnh lặng đến cực điểm loáng thoáng truyền đến tiếng cười không chút kiềm chế của chàng, cùng với âm thanh nhắc nhở của hệ thống. Tiếng cười ấy ngày một lớn, cuối cùng gần như điên cuồng.

Thế giới ngoài điện, dường như đã xuất hiện biến đổi gì đó.

-----

Lại có tuyết rơi.

Khương Đường từ cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài, tuyết rơi lại còn là màu đỏ.

Điều này có bình thường không? Cho dù là Tu Chân Giới cũng quá kỳ quái, hơn nữa nhìn biểu cảm ngưng trọng của Trang Nhu Nguyệt, lại càng có thể xác định việc này không phù hợp với quy luật bình thường.

Nhưng mà có quan hệ gì đến nàng…

Trời sập đã có người cao chống đỡ, một tu sĩ đã bị phế tu vi như nàng thì không cần phải lo lắng suông làm gì.

Khương Đường kéo chăn lên, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng nàng không ngừng chạy a chạy, phía sau một người cầm trường kiếm không biết đã nổi điên cái gì, đuổi theo nàng ước chừng tám trăm dặm đường.

Mắt thấy sắp đuổi kịp, nàng quay đầu nhìn lại, lại là một khuôn mặt âm trầm đáng sợ của Văn Kính, hướng nàng lộ ra vẻ mặt hung ác, cao cao giơ bản mạng Lưu Nguyệt Kiếm đã đâm tới —

Ngay lúc kiếm đâm vào lồng ngực, Khương Đường lập tức thoát ra khỏi cơn ác mộng.

Mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống gò má, nàng hô hấp dồn dập ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt đen nhánh không ánh sáng.

Trong nháy mắt ngừng thở, suýt nữa tại trận qua đời.

Chỉ thấy Dung Cảnh đứng ở mép giường, cúi người xuống, hướng nàng cong lên khóe miệng, ngữ khí ý vị sâu xa hỏi: “Ngươi mơ thấy cái gì?”

Sáng sớm tinh mơ tỉnh lại trong phòng đột nhiên có thêm một người, quả thực không thể hiểu nổi, một chút cũng không coi trọng sự riêng tư của nàng!

“Ta á, mơ thấy Tôn chủ.” Khương Đường tức giận đến nghiến răng, đầu óc ong ong vang lên, không suy nghĩ nhiều liền nói ra.

Dung Cảnh bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt cao cao tại thượng, giống như đang xem xét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play