Văn Kính rất có thể đã để mắt đến vị bạch y nữ tử này rồi.
Hậu cung mỹ nhân nhiều như vậy, đâu phải nữ nhân nào cũng có thể để lại trong lòng hắn ấn tượng khó phai cùng sự yêu thích thân mật.
Mà bởi vì sự trợ giúp thần thánh của nàng, Văn Kính và bạch y nữ tử sắp sửa nảy sinh ngọn lửa tình yêu.
Chắc hẳn sau này sẽ không còn chuyện gì của nàng nữa.
Khương Đường thở ra một làn hơi trắng, định buông tay ra, nhưng bạch y nữ tử lại càng run rẩy lợi hại, ôm chặt lấy nàng ta không rời.
“Ngươi có thể buông tay ra được không, eo ta sắp bị nàng bóp gãy rồi.”
Khương Đường không biết tên nàng ta, bèn dùng giọng điệu bình thản nói.
“Ngươi run cái gì? Vừa rồi Văn Kính hình như đã để ý đến ngươi, có phải ngươi không thấy không?”
Khương Đường nhắc nhở một câu, những nữ nhân tiến vào hậu cung này hẳn đều đang mong chờ được chàng sủng hạnh đi.
Lời vừa dứt, phảng phất như bị kích thích gì đó, bạch y nữ nhân không hề có vẻ vui mừng như Khương Đường phỏng đoán, ngược lại yếu ớt ngất đi, ngã vào lòng Khương Đường.
Chẳng có chút sức lực nào, chỉ có thể cắn răng đỡ người.
Khương Đường: …
Thân thể xuyên qua này quá yếu ớt, một nữ nhân mảnh khảnh mà nàng cũng sắp kéo không nổi.
Khương Đường đau đầu ngẩng lên, nhìn quanh bốn phía.
Cuộc tỷ thí Huyền Vũ vô cùng náo nhiệt theo sự rời đi của Tôn chủ mà tại trận tan rã, người xung quanh kẻ đi người đi, kẻ bay người bay, rất nhanh chỉ còn lại dăm ba người.
Mẫn Quân Nhân của Tứ Tượng Cung sắc mặt không vui mà dừng lại một lát.
Trước khi rời đi, ánh mắt hắn thâm trầm liếc về phía bạch y nữ tử, hình như có ngàn vạn lời nói hội tụ trong đôi mắt trông có vẻ nhân hậu.
Đến khi Khương Đường liếc nhìn về phía hắn, hắn lại không dấu vết mà thu hồi tầm mắt, giả vờ như không có chuyện gì mà gọi tới một con bạch hạc, cưỡi nó đằng không bay đi.
Người còn lại không nhiều lắm, Khương Đường cầu cứu mà nhìn về phía một nữ nhân trẻ tuổi mặc y phục màu lục thêu hoa cúc, ước chừng hai mươi tuổi ở bên trái.
“Xin hỏi…”
Dung mạo Việt Thủy Dao cực kỳ xinh đẹp, tựa như đóa phù dung vừa hé nở trên mặt nước. Chỉ thấy nàng ta nhẹ liếc mắt một cái, ngẩng lên gương mặt trái xoan trắng như tuyết, hơi mang vẻ trào phúng mà cắt ngang lời nàng định nói:
"Khương Đường, ngươi lại đang giở trò gì nữa vậy?”
Cốt truyện đến quá nhanh tựa như cơn lốc, Khương Đường sững sờ trong chốc lát: ???
“Định nhân cơ hội này để hấp dẫn sự chú ý của Tôn chủ sao?”
Việt Thủy Dao nhẹ liếc mắt một cái, nói ra lời thoại kinh điển của nữ phụ độc ác.
Vừa thấy đã biết là đã vào chế độ cung đấu, Khương Đường lập tức thoát ra khỏi trạng thái ngơ ngác, suy nghĩ một chút, sau đó dựa vào bộ 《XX Truyện》 đã từng xem, vô cùng thận trọng mà nhập vai, thử hỏi lại:
“Ngươi cho là vậy sao?”
“Hừ. Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Việt Thủy Dao phảng phất như một NPC dẫn dắt cốt truyện, “Cho rằng mình còn có thể nhận được sự sủng ái của Tôn chủ sao? Quả là si tâm vọng tưởng.”
Cú xuyên không này không mang theo ký ức thật sự quá tệ! Không có bối cảnh thì việc đọc hiểu cũng rất khó khăn.
Khương Đường đành phải căng da đầu, giả vờ không phục nói: “Vậy ngươi dựa vào cái gì cho rằng mình có thể thành công?”
Nàng biết chắc kẻ gần như chưa từng được liếc mắt tới như nữ tử áo lục này, đoán chừng cũng là một người không được sủng ái.
Quả nhiên, Việt Thủy Dao bị lời nói của nàng chọc giận, lông mày càng thêm nhướng lên.
“Chỉ bằng việc ngươi mưu toan tiến vào tẩm điện của Tôn chủ, lại rơi vào kết cục tu vi bị phế.”
Tựa hồ đã tìm được một cái cớ hay, nàng ta hơi bình tĩnh lại, nở một nụ cười gần như ngọt ngào: “Mà ta là nữ nhân duy nhất cho đến nay đã tiến vào tẩm điện mà không sứt một cọng tóc.”
Tu vi bị phế?
Tầm mắt Khương Đường từ chiếc áo lục đơn bạc của Việt Thủy Dao lướt đến bộ xiêm y màu đen của chính mình.
Đều có độ dày tương tự nhau, Việt Thủy Dao trông cũng không lạnh, sắc mặt hồng nhuận, dáng người đứng ngược gió.
Còn nàng thì lạnh đến sắp thành một cây băng côn cứng ngắc.
Đầu óc Khương Đường đau nhức, nàng nói bóng nói gió tiếp tục moi thông tin từ trên người Việt Thủy Dao.
Những tình tiết quá khứ đó từ từ trải ra trước mặt nàng.
Thì ra Văn Kính đã nạp ba ngàn giai lệ được nhiều ngày, nhưng chưa từng triệu bất kỳ nữ tử nào vào tẩm điện.
Không ít hậu cung nữ tử chờ đến nôn nóng vô cùng, không kìm được mà tính toán trong lòng, ý đồ tìm kiếm các loại thời cơ để tiếp cận Thiên Hạc Điện của chàng trên đỉnh núi.
Nhưng mà, những người đi vào gần như toàn bộ đều bỏ mạng, thi thể nghe nói bị vứt xuống từ vách núi cheo leo, đến nay vẫn chưa có đệ tử nào dám xử lý.
Hiện tại, người sống sót đi ra chỉ có Khương Đường và Việt Thủy Dao.
Nguyên chủ Khương Đường vốn dĩ sắp chết, bị ném ra ngoài đã thoi thóp, hơi thở mong manh.
Thế nhưng, sinh mệnh lực của nàng ta đặc biệt ngoan cường, thế mà lại trong trận tuyết lớn mịt mù bò xuống núi, để lại một thân thể suy nhược vô lực.
Các mỹ nhân hậu cung còn chưa được ban danh phận, nhưng vẫn theo bản năng mà phân chia mọi người thành các cấp bậc, sắp xếp rõ ràng địa vị của các nàng.
Xuất thân từ danh môn danh phái là bậc thứ nhất, có khả năng tiếp cận Văn Kính và thu được sủng ái nhất.
Bậc thứ hai là các tán tu.
Không có khả năng nhất chính là thân phận phàm nhân.
Bây giờ Khương Đường thậm chí còn không bằng một phàm nhân, đã mất đi bất kỳ sức cạnh tranh nào.
Khương Đường: Quả nhiên là một tên tra nam chính hiệu.
Sự yêu thích ban đầu đối với một nhân vật trong sách chuyển thành chán ghét, vốn chỉ là tình cảm hư vô, không sờ được, không thấy được.
Thực tế va phải, nàng không nhịn được mà sinh ra cảm giác chán ghét mãnh liệt đối với hắn.
Việt Thủy Dao nói đến khô cả miệng, thấy Khương Đường chìm vào trầm tư, tựa hồ cũng không để mình vào mắt, bỗng nhiên cao giọng: “Nhận rõ vị trí của ngươi đi! Ta và ngươi khác nhau!”
Khương Đường hoàn hồn lại, ranh mãnh cười cười, ngay sau đó đâm một nhát vào tim ả: “Nếu đã như vậy, vừa rồi sao hắn đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn ngươi?”
Việt Thủy Dao nghẹn đến không nói nên lời.
Khương Đường xem phim cung đấu đã học được không ít lời thoại, khó khăn lắm mới có cơ hội phát huy, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này, nhân cơ hội tuôn ra một tràng.
“Vị tỷ tỷ này nếu đã nhận định mình ở trong lòng Tôn chủ không giống người thường, sao không đi theo đến Thiên Hạc Điện?”
Ánh mắt Việt Thủy Dao chợt lóe, chột dạ đến khó có thể duy trì được nụ cười, trừng mắt nhìn Khương Đường một cái.
“Chưa được Tôn chủ triệu kiến, ta nào dám tự ý đi trước?”
“Vừa mới còn nói ngươi và ta khác nhau, xem ra chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm.”
Việt Thủy Dao nghiến răng nói: “Câm miệng!”
Khương Đường càng không, cố ý rắc muối lên vết thương: “Văn Kính đã để mắt đến nữ nhân khác rồi, ngươi cố gắng hơn nữa đi, biết đâu còn có cơ hội đi Thiên Hạc Điện thêm lần nữa.”
Nàng chỉ vào bạch y nữ nhân trong lòng.
Ánh mắt Việt Thủy Dao theo đó biến đổi: “Ngươi và Tố Hoài Tâm, đều đợi đấy cho ta!”
Buông một câu tàn nhẫn, nàng ta tức giận đùng đùng giậm chân một cái, nặng nề “Hừ” một tiếng, nghênh ngang bỏ đi.
Tuyết ngày một rơi dày hơn, như lông ngỗng bay lả tả, bao phủ lên mái hiên góc hành lang của Cực Hàn Môn, thế giới phảng phất như được nhuộm một màu trắng tinh không tì vết, đẹp đến không vương bụi trần.
Khương Đường chẳng có tâm tư nào ngắm phong cảnh, hỏi một đường mới tìm được sương phòng thuộc về mình.
Trước mắt, giữa băng thiên tuyết địa gần như không nhìn rõ chữ trên biển hiệu, một biệt viện đơn sơ xiêu vẹo là nơi nàng sẽ an cư lạc nghiệp tiếp theo…
Thật trùng hợp, Tố Hoài Tâm và nàng ở cùng một biệt viện.
Một người ở sương phòng bên trái, một người ở sương phòng bên phải.
Khương Đường im lặng sắp xếp ổn thỏa cho Tố Hoài Tâm, cố gắng moi móc những điểm kiến thức ít ỏi trong nguyên tác.
Nguyên tác nàng chỉ đọc được một nửa, đến khi nam chính mở hậu cung thì nàng đã bỏ truyện, tình tiết sau này hoàn toàn không biết.
Nhưng có thể chắc chắn, trong truyện chưa từng xuất hiện một nữ nhân tên là Khương Đường.
Đại khái là một nhân vật làm nền không tên tuổi.
Vào lúc ban đêm, Khương Đường nằm trên chiếc giường chật hẹp, trằn trọc hồi tưởng lại những lời ít ỏi trong truyện.
Văn Kính đã đạt được thành tựu chinh phục toàn bộ Tu Chân Giới, theo lý thuyết phải là một người có tính cách chính trực đại nghĩa.
Nhưng xem ra bây giờ, có lẽ đã lệch đến mức tác giả cũng không nhận ra đứa con ruột của mình nữa rồi.
Tuyệt đại bộ phận hậu cung đều là một thành viên của Tu Chân Giới, được hai vị hộ pháp của Cực Hàn Môn lựa chọn tiếp nhận, thậm chí còn chưa từng qua tay Văn Kính thu dụng.
Chuyện có thể xảy ra trong tương lai, đó là tình tiết nữ chính Dung Cảnh được lâm hạnh.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Khương Đường vì bụng đói kêu ùng ục mà phải giãy giụa bò dậy.
Tố Hoài Tâm đã không thấy bóng dáng đâu, vốn định hỏi nàng ta thiện phòng ở đâu, giờ cũng không biết tìm người ở đâu.
Nhìn quanh căn phòng chật chội, Khương Đường bắt đầu lục lọi.
Phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường đơn sập, một bàn gỗ tròn, một chiếc ghế thô sơ, một tủ quần áo cũ và một bàn trang điểm.
Cái bàn trống không, bàn trà nhỏ bên giường đặt một ly trà đã đông thành đá.
Đến khi ngồi trước bàn trang điểm tìm kiếm đồ ăn có thể giấu trong ngăn kéo, Khương Đường bị thân hình gầy trơ xương chỉ còn da bọc xương trong gương đồng làm cho kinh hãi.
Chỉ biết thân thể của nguyên chủ gầy yếu, lại không ngờ đã đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Dung mạo tú lệ động lòng người, một đôi mắt to tròn đen láy, đen như mực, lúc cười rộ lên hơi cong cong, phảng phất như một vầng trăng khuyết, nhưng khuôn mặt gầy đến hóp lại, đôi mắt to tròn vốn có lại càng khoa trương.
Khương Đường úp chiếc gương đồng xuống, chống cằm bình tĩnh một hồi, quyết định trước tiên phải giải quyết vấn đề ấm bụng.
Từ tủ quần áo cũ lôi ra một đống quần áo, từ dưới cùng tìm ra được một chiếc váy bông màu hồng đào trông rất ấm áp, khoác thêm chiếc áo choàng lông tơ màu trắng, Khương Đường bọc mình kín mít, như một bóng ma lướt ra khỏi nhà, đi ra ngoài.
-----
Cực Hàn Môn, một góc tường hẻo lánh.
Tố Hoài Tâm móc ra Ngự Thủy Linh, gần như là run rẩy đưa tay lắc nó.
Sau tiếng chuông trong trẻo vang lên, một giọng nam trầm thấp quen thuộc nói: “Chuyện gì?”
“Sư phụ… Văn Kính có thể đã nhận ra mục đích của con!” Tố Hoài Tâm run run rẩy rẩy, gần như không cầm nổi chiếc Ngự Thủy Linh nhỏ bé, “Ngài cũng đã phát hiện, hôm trước trên đài tỷ thí Huyền Vũ, hắn đã nhìn con thêm một cái…”
Mẫn Quân Nhân đơn giản “Ừ” một tiếng, an ủi nói: “Dựa theo tính tình của Văn Kính, nếu hắn phát hiện ra, nhất định sẽ ra tay với con, nhưng hắn chỉ nhìn con, rất có khả năng là đã có ý với con.”
Thần sắc xanh trắng của Tố Hoài Tâm có phần chuyển biến tốt đẹp hơn, vừa kinh hỉ lại vừa sợ hãi nói: “Thật sự như vậy sao?”
Nghe vậy, Mẫn Quân Nhân nghĩ đến dáng người và dung mạo trác tuyệt của đồ nhi, trong đám hậu cung nữ tử này thuộc hàng tài năng xuất chúng.
Vì thế vô cùng tự tin nói: “Đương nhiên, con phải có lòng tin.”
Trước mắt hiện lên bóng hình đen đáng sợ kia, trong lòng Tố Hoài Tâm lo sợ nghi hoặc bất an, không dám chắc chắn, thấp giọng nói: “Thật sự để ý đến con sao?”
Mẫn Quân Nhân cười nói: “Chỉ cần con uốn mình nịnh nọt, trên đời này không có nam nhân nào sẽ từ chối.”
“Bây giờ chỉ cần chờ hắn đến triệu kiến con là được sao?”
Mẫn Quân Nhân trầm tư nói: “Không, con còn phải đi điều tra Sương Đàm.”
“Con đã đi qua một lần, lúc đó đột nhiên có người đến nên vội vàng rời đi,” Tố Hoài Tâm hồi tưởng lại tình hình điều tra lúc đó, không nhịn được sợ đến rơi nước mắt nói, “Có lẽ chính là lần đó đã bị hắn phát hiện con đã đến Sương Đàm.”
Đối mặt với tính cách đa nghi nhút nhát của đồ nhi, Mẫn Quân Nhân nhẹ giọng nói, những lời tựa như gió xuân thổi vào mặt truyền đến.
“Sương Đàm cũng không phải là cấm địa của Cực Hàn Môn, con không cần phải sợ hãi.”
“Thật vậy sao?”
“Ừ.” Mẫn Quân Nhân mỉm cười nói, “Con đi thêm một chuyến nữa, cẩn thận thăm dò một phen, nếu có phát hiện gì lại báo cho ta.”
Nói xong, hắn liền ngắt kết nối của Ngự Thủy Linh.
Tố Hoài Tâm đứng trong góc một lúc lâu, xoa đi những giọt nước mắt đã ngưng tụ trên mặt, bất động như một pho tượng.
Tuyết lớn bay tán loạn, Cực Hàn Môn không giống Tứ Tượng Cung ấm áp như xuân, vĩnh viễn đều chìm trong giá rét.
Đến khi trên vai, trên đỉnh đầu đã phủ trắng xóa, nàng mới nhấc chân, đi về hướng Sương Đàm.
–––––
Editor: Mọi người vote 5 sao, cmt góp ý (nếu có) cho tuiii với nha~