Ba năm trước, trong buổi tiệc cưới của cuộc liên hôn thương mại ấy, ngay đêm tân hôn, Cố Thừa Châu đã ôm gối sang ngủ ở thư phòng.
Trước mặt người ngoài, chúng tôi là “Tổng tài Cố” và “Phu nhân Cố”.
Sau lưng, lại giống như hai người bạn cùng phòng.
Kính nhau như… “băng”.
Bên ngoài đồn rằng, anh cưới tôi chỉ để lấy được nguồn lực từ nhà họ Tô.
Giờ đây công ty đã vững vàng, bất cứ lúc nào anh cũng có thể “vì tình yêu đích thực” là Lâm Vi mà đá tôi ra khỏi nhà.
Ngay cả “bạn thân nhựa” của tôi cũng nắm tay tôi, tỏ vẻ tiếc nuối.
“Vãn Vãn, tớ nói rồi mà, cậu không đấu lại Lâm Vi đâu.”
“Cô ta là gì à? Là người được Tổng tài Cố đặt trên đầu quả tim đấy.”
“Nghe tớ này, nhân lúc còn sớm thì lấy một khoản tiền rồi rút lui trong êm đẹp, đừng làm ầm lên cho mất mặt.”
Ngày trước, tôi suýt tin thật.
Bởi tôi từng tận mắt thấy anh lạnh lùng từ chối một tiểu thư danh giá.
Hôm đó là ở một buổi tiệc rượu, cô gái kia cố tình trẹo chân, muốn ngã vào lòng anh.
Cố Thừa Châu lại né sang bên như tránh dịch bệnh, để mặc cô ta té sõng soài xuống sàn.
Ánh mắt anh khi ấy lạnh lùng như băng:
“Tôi không hứng thú với những người phụ nữ tự lao vào lòng đàn ông.”
“Đặc biệt là loại rẻ tiền như cô.”
Câu nói ấy như một chiếc gai, đâm thẳng vào tim tôi.
Ngày ấy tôi đồng ý lời ông nội – muốn báo đáp ân tình – mà chủ động gả cho anh, trong mắt anh tôi khác gì người phụ nữ kia?
Nhưng hôm nay tôi mới nhận ra.
Người đàn ông này… chẳng qua là một ảnh để
Nghĩ lại mới thấy, cái cốc cà phê anh dùng ở thư phòng chính là cặp đôi với cốc của tôi.
Góc sâu nhất trong tủ quần áo anh, treo một chiếc sơ mi đã bạc màu, trên cổ áo còn vết son tôi vô tình dính từ lâu.
Hương tinh dầu trên xe anh là mùi bạch trà mà tôi yêu thích nhất.
Anh đâu phải ghét bỏ chuyện phụ nữ tự tìm đến.
Anh chỉ ghét những người đàn bà có mục đích khác.
Mà tôi… không thuộc về nhóm người đó.
Thì ra, sự lạnh nhạt và xa cách mà tôi từng nghĩ, chỉ là khoảng lặng trước cơn sóng ngầm dữ dội trong lòng anh.
Tên đàn ông chết tiệt này… đúng là đồ miệng cứng lòng mềm.
Khóe môi tôi khẽ cong lên, nhớ lại ba năm ấm ức mình phải chịu, cùng gương mặt tự mãn của Lâm Vi
Trong lòng tôi đã có quyết định.
Cố Thừa Châu…
Anh diễn ba năm rồi.
Giờ, đến lượt tôi.