Thời Khanh tuy tính cách hiền lành, nhưng cũng không thể nhịn nổi dáng vẻ ỷ thế hiếp người của Phan Ngọc Anh. Dựa vào thân phận thiên kim nhà họ Phan, cô ta cứ thế mà hống hách với người khác.
Thời Khanh không phải loại dễ bắt nạt. Gặp kiểu người như Phan Ngọc Anh, anh ta càng thích ra tay dạy dỗ.
Bề ngoài giữ bình tĩnh, nhưng chỉ trong chớp mắt, Thời Khanh đã hoá thân thành “ảnh đế”, khoé mắt rơm rớm, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Tiếng nức nở của anh ta vang lên không dứt. Ngày càng có nhiều người ngoảnh lại nhìn về phía họ, nhưng chẳng ai dám tới gần an ủi Thời Khanh. Chính xác là hiệu quả Thời Khanh mong muốn.
Nhìn thấy Thời Khanh bật khóc, Phan Ngọc Anh cứng cả người. Cô ta chỉ lỡ lời nặng giọng thôi, đâu đến mức doạ người ta phát khóc như vậy. Vốn chỉ định trêu đùa một chút…
“Chị Phan, tuy em chỉ là một nghệ sĩ nhỏ vô danh trong giới giải trí, nhưng em cũng có lòng tự trọng,...”
Thời Khanh nghẹn ngào, giọng lạc đi, đôi mắt đỏ hoe cùng những giọt nước vẫn rơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT