Uyển Ninh bĩu môi, nói với vẻ rất không vui: “Lâu rồi không gặp Nguyên ngạch nương, con có hơi nhớ người rồi. Hôm nay nghe ma ma nói Nguyên ngạch nương ở luôn trong cung không đi nữa, con liền đến tìm người.”
Nói xong, cô bé lại chớp chớp mắt, hỏi Ngu Kiều: “Nguyên ngạch nương có nhớ con không?”
Ngu Kiều biết cô bé này mê người đẹp, nàng véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ phúng phính của Uyển Ninh, ở trước mặt cô bé cũng không còn tự xưng là “bản cung”: “Ta tự nhiên cũng nhớ Uyển Ninh, chỉ có điều Uyển Ninh thật sự nhớ ta, hay là thấy ta trông xinh đẹp nên mới nhớ ta?”
“Đều có cả!” Uyển Ninh nhăn khuôn mặt nhỏ lại, cô bé vẫn chưa hiểu sự khác biệt trong đó là gì.
Ngu Kiều cười lắc đầu. Vừa hay Mịch Hòa bưng bánh ngọt tới, nàng dẫn Uyển Ninh đi rửa tay sạch sẽ xong, liền bảo Mịch Hòa bày bánh ngọt ra trước mặt cô bé.
Ngu Kiều đẩy từng đĩa lại gần nhau hơn, nàng nhìn Uyển Ninh hỏi: “Uyển Ninh thích ăn bánh ngọt vị gì?”
Uyển Ninh hết nhìn cái này lại ngó cái kia, cảm thấy vô cùng khó xử: “Con ăn hết được không ạ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT