Người đã khuất không thể sống lại, Bệ hạ không có cách nào làm cho Hiếu Khang Chương Hoàng hậu sống lại, đành phải chuyển dời tình cảm này lên gia tộc Đồng Giai. Ngài ban thưởng cho họ, cho họ thể diện, muốn dùng cách đó để vơi đi lòng áy náy của mình đối với ngạch nương.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Thỉnh thoảng ngài vẫn nghĩ, nếu mình có thể gặp lại ngạch nương một lần, nói chuyện với người, thì tốt biết bao?
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Thế nhưng hôm nay không hiểu sao, Bệ hạ đã vô tình hỏi ra vấn đề mà mình đã trăn trở bấy lâu.
Tự biết mình đã lỡ lời, Bệ hạ có chút hối hận: “Khụ, trẫm chỉ là đến cung Cảnh Nhân, bất chợt nhớ đến ngạch nương mà thôi.”
“Vậy thần thiếp ở cung Cảnh Nhân này, có phải là không thích hợp lắm không ạ?” Ngu Kiều hỏi.
Nếu sau này Bệ hạ cứ đến một lần là lại nhớ đến ngạch nương của mình, thì nàng sẽ phải thay đổi hình tượng mất.
Bệ hạ nói một tiếng không sao, rồi lại nói: “Những di vật mà ngạch nương từng dùng, trẫm đều đã lệnh cho người cất vào kho cả rồi. Trẫm và ngạch nương sum họp thì ít, xa cách thì nhiều, gần như mỗi lần gặp mặt đều là ở cung Từ Ninh của mẫu ma. Về ký ức ở cung Cảnh Nhân, trẫm đã mơ hồ rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT