Mịch Liễu đứng sang bên cạnh nàng, cười nói: “Những vật dụng quen thuộc của người đều đã được dọn đến chính điện cả rồi ạ. Người trong cung Cảnh Nhân, nô tỳ cũng đã gặp mặt hết, chỉ chờ người đến xem qua thôi.”
Ngu Kiều bước vào chính điện, tùy ý cầm một món đồ lên xem: “Ừm, làm tốt lắm. Tiền thưởng đã chuẩn bị cả rồi chứ? Ngươi đi gọi tất cả người hầu hạ đến bên ngoài, để ta gặp mặt.”
Được chủ tử khen ngợi, Mịch Liễu rất vui. Cô bé cố gắng nén khóe miệng đang nhếch lên, vẻ mặt như thường lui ra ngoài.
Mịch Hòa bật cười khúc khích: “Chủ tử xem Mịch Liễu kìa, rõ ràng là vui lắm rồi mà còn cố nén lại, nô tỳ thật sợ nó nhịn chết mất.”
Mịch Liễu nhỏ hơn Mịch Hòa hai tuổi, nhưng trong mắt người khác, Mịch Hòa trông lại có vẻ nhỏ tuổi hơn.
Ngu Kiều khẽ vỗ vào người Mịch Hòa: “Con bé này, phải học hỏi Mịch Liễu một chút, trầm ổn hơn đi. Ngươi xem hôm nay Hoàng hậu nương nương chẳng phải đã lấy cớ hai đứa tuổi còn nhỏ, định điều các ngươi đến cung Khôn Ninh đó sao.”
Nhắc đến chuyện này, Mịch Hòa cũng không còn cười cợt nữa, mặt mày ủ rũ: “Hôm nay may mà có nương nương bảo vệ nô tỳ. Nếu nô tỳ và Mịch Liễu thật sự đến cung Khôn Ninh, e là mạng cũng không còn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play