Cẩn Triều Triều không thể từ chối, đành phải nhận lời.

Thẩm Ngọc Lan trò chuyện với cô rất lâu rồi mới về.

Sau khi Thẩm Ngọc Lan rời đi, Cẩn Triều Triều nhìn tấm thẻ VIP siêu cấp trong tay. Đây là thẻ VIP cao cấp của chuỗi nhà hàng thuộc tập đoàn họ Thẩm. Cầm tấm thẻ này, cô chính là khách quý của gia tộc họ Thẩm.

Khi dùng bữa tại các nhà hàng của họ Thẩm, không chỉ được miễn phí toàn bộ mà còn được hưởng mọi dịch vụ ưu tiên.

Trở về phòng,

Cẩn Triều Triều đặt tấm thẻ VIP bên cạnh bàn thờ. Bà nội từ trong bức tranh bay ra, đôi mắt sáng rực vì vui sướng: "Có phải sau này chúng ta có thể thoải mái ăn ngon rồi không?"

"Đương nhiên rồi, nhà hàng của họ Thẩm tập hợp các món ngon từ khắp nơi trên thế giới. Sau này bà muốn ăn nhà hàng nào, cháu sẽ mang về cho bà."

Bà nội thèm đến mức chảy nước miếng: "Cháu gái ngoan, bà biết cháu hiếu thảo mà, bà yêu cháu!"

Cẩn Triều Triều mỉm cười.

Cô lấy ra chiếc túi Càn Khôn cũ kỹ, hai tay bắt ấn, một tấm bùa thanh tẩy bốc cháy. Chiếc túi vừa còn bẩn thỉu lập tức trở nên sạch sẽ như mới.

Chiếc túi lúc này mới lộ ra diện mạo thật sự.

Túi được làm từ gấm đen, Cẩn Triều Triều kéo thử, rất chắc chắn, không dễ bị hư hỏng.

Cô thò tay vào trong, lục lọi đồ vật.

Thứ đầu tiên cô lấy ra là một chuỗi vòng cổ bằng ngọc phỉ thúy tím. Những hạt ngọc to bằng ngón tay cái, tổng cộng 108 hạt, mỗi hạt đều mịn màng, bóng loáng.

Không cần nói đến việc đeo lên cổ, chỉ cầm trên tay cũng cảm nhận được sự nặng trịch.

Con cáo già vẫy đuôi tiến lại, kiêu ngạo giải thích: "Hồi đó khi Viên Minh Viên bị cháy, ta nhìn thấy thứ gì thích là nhét vào túi. Thấy chưa, mắt ta tốt chứ? Chuỗi ngọc này là bảo vật của Lão Phật Gia."

"Ta nhớ còn có một chuỗi màu xanh, đẹp hơn cái này nữa. Cháu thử lục lại xem, chắc chắn sẽ tìm thấy!"

Cẩn Triều Triều nhìn con cáo già, cười đến mức khóe miệng cong lên tận mang tai.

Chỉ riêng chuỗi ngọc này đã giá trị ngang thành trì, cô không nỡ bán, định giữ lại để đeo chơi.

Cẩn Triều Triều dành cả buổi chiều để sắp xếp, mỏi lưng đau vai, cuối cùng cũng phân loại xong tất cả đồ đạc và cất vào bùa không gian của mình.

Không cần nói đến những thứ khác, chỉ riêng vàng đã có hơn 40 rương.

Trang sức hơn 600 món, đồ sứ hơn 300 món, cổ ngoạn tranh chữ hơn 1.000 món, cùng hơn 2.000 món khác chưa phân loại được.

Thậm chí còn có vải vóc quý hiếm dùng trong cung, đá quý nguyên khối, triều phục của hoàng đế.

Con cáo già quả là phúc tinh của cô, không uổng công cô tiêu tan 18 năm công đức để cứu mạng nó.

Cẩn Triều Triều chọn lọc một lúc, từ đống cổ ngoạn tranh chữ lấy ra bốn món, đặt lên khay.

Đến giờ ăn tối, cô nhờ người giúp việc mang đồ ra phòng ăn.

Ông cụ Phó như thường lệ, sau khi đi dạo chim về, ngồi vào bàn đợi cô.

"Triều Triều, nghe nói hôm nay cháu ở nhà cả ngày, có buồn không?" Ông cụ cảm thấy có lỗi với cô bé này.

Thấy Cẩn Triều Triều đến, ông lấy ra tấm thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn.

Cẩn Triều Triều cười chào: "Cảm ơn ông đã quan tâm, cháu không buồn đâu. Nếu buồn, cháu sẽ tự đi chơi."

Ông cụ đặt tấm thẻ ngân hàng trước mặt Cẩn Triều Triều: "Con gái đi ra ngoài cần tiền tiêu xài. Ông già rồi, không chăm sóc được các cháu nhiều, cháu cầm lấy chút tiền tiêu vặt này, muốn mua gì thì mua."

Cẩn Triều Triều không từ chối, mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn ông đã yêu thương. Vừa vặn cháu cũng có quà tặng ông."

Người giúp việc mang bốn món đồ cổ lên.

Cẩn Triều Triều giới thiệu:

"Món thứ nhất, hộp cờ vây hoa văn dây leo khảm ngũ sắc, hộp mạ vàng, kèm quân cờ bằng ngọc trắng.

Món thứ hai, một bức tranh chữ chân tích của Đường Bá Hổ.

Món thứ ba, nhẫn ngọc phỉ thúy chế tác thời Càn Long.

Món thứ tư, bình sứ men lam rồng thời Khang Hy.

Cháu nghĩ ông sẽ thích bốn món này."

Ông cụ Phó nghe Cẩn Triều Triều gọi tên những món đồ này, gần như chết lặng.

Đôi tay vốn không vững nay run rẩy đến mức suýt làm đổ đồ trên bàn.

Ông nhìn chằm chằm vào bốn món đồ trên tay người giúp việc, hồi lâu không nói nên lời.

"Ch...cháu! Cháu nói... đây là những thứ gì?"

Ông cũng sưu tầm rất nhiều đồ cổ, nên hiểu rõ những từ như "khảm ngũ sắc", "chân tích Đường Bá Hổ", "chế tác thời Càn Long", "men lam thời Khang Hy" đại diện cho điều gì!

Đó là những cổ vật đỉnh cao, xa xỉ bậc nhất trong giới cổ ngoạn.

Cẩn Triều Triều bảo người giúp việc mang đồ đến trước mặt ông cụ: "Ông yên tâm, cháu tặng ông thì chắc chắn không phải đồ giả. Ông cũng am hiểu về sưu tầm, ông xem sẽ biết ngay."

Ông cụ Phó không nghi ngờ đây là đồ giả.

Dù sao Huyền Môn cũng thần bí, truyền thừa hơn nghìn năm, trong tay có vài bảo vật tuyệt thế cũng không có gì lạ.

Điều khiến ông chấn động nhất là Cẩn Triều Triều lại tặng ông bốn món cùng lúc.

Người giúp việc bước tới, đặt đồ trước mặt ông cụ.

Ông cụ Phó run rẩy đưa tay ra, muốn sờ nhưng lại sợ làm vỡ.

Ông hít sâu mấy lần, bình tĩnh lại, rồi mới cầm lên bình sứ men lam rồng thời Khang Hy để ngắm nghía.

Miệng bình hơi loe, cổ ngắn, vai tròn, từ vai xuống thon dần, chân đế tròn.

Thân bình vẽ hai con rồng uốn lượn, nanh vuốt sắc nhọn, thân hình cuộn khúc, uy mãnh dữ tợn.

Dưới đế có kháu sáu chữ Hán "Đại Thanh Khang Hy niên chế".

Dáng bình đứng thẳng, là một kiệt tác trong số đồ sứ men lam thời Khang Hy.

Ông dụi mắt, xác nhận mình không nhìn lầm.

Ông nhìn Cẩn Triều Triều, bỗng nở nụ cười đầy yêu thương: "Triều Triều, những thứ này quá quý giá, ông không thể nhận."

Đứa bé này quá phung phí.

Đồ quý như vậy mà tặng một lúc bốn món.

Huyền Môn có nhiều đến mấy cũng không thể tiêu xài như thế này!

Cẩn Triều Triều cầm tấm thẻ ngân hàng ông cụ đưa, mỉm cười: "Ông cứ nhận đi, cháu còn không khách khí với ông nữa là. Hơn nữa, những thứ này để ở chỗ cháu chỉ là đồ trang trí, không có giá trị gì."

Ông cụ thích, mang về ngắm nghía, khiến cổ vật phát huy giá trị vốn có.

Dù sao đây cũng là đồ tổ tiên để lại, cô không động đến một xu.

Những thứ Bạch Dạ Hi nhặt nhạnh cho cô, cô sẽ lấy ra hết.

Để những bảo vật quý giá này được trông thấy ánh mặt trời.

Ông cụ nhìn chằm chằm vào bốn món đồ, ánh mắt như muốn dính chặt vào, nhưng miệng vẫn nói: "Không được, ông không thể nhận."

Cẩn Triều Triều thấy vậy, cười tinh nghịch: "Nếu ông không nhận, vậy cháu mang đến cửa hàng đồ cổ bán vậy, chắc cũng được nhiều tiền lắm."

Ông cụ Phó suýt nữa thốt lên hai chữ "phung phí".

Nếu Cẩn Triều Triều thật sự mang bốn món này đi bán, còn đau hơn cắt thịt ông.

Bởi vì mỗi món đều nằm trong tim ông.

Cuối cùng, thấy Cẩn Triều Triều không giống đang đùa, ông thở dài: "Vậy ông đành mặt dày nhận vậy. Triều Triều à, sau này đừng quá thật thà với người khác như thế."

Tặng một món thôi ông cũng đã vui lắm rồi.

Giờ nhận được bốn món...

Ha ha ha, ông còn vui hơn nữa.

Cẩn Triều Triều nhìn ông cụ không thể nào nhịn được cười, cô cũng cười theo.

Đến nhà họ Phó cũng đã lâu, tuy tình cảm với Phó Đình Uyên không có tiến triển gì, nhưng gia đình họ Phó đối xử với cô rất tốt.

Người khác chân thành với cô, cô cũng sẽ không hề keo kiệt.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play