Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cho Ôn Ngôn, Cẩn Triều Triều mới trở về sân viện của mình.
Vừa bước vào tiểu viện, cô ngẩng đầu đã thấy Phó Đình Uyên đang tựa người vào lan can. Người đàn ông khí chất phi phàm, đôi mắt đen như hắc ngọc tỏa sáng, thấy cô bước tới, khóe môi mỏng cong lên, gương mặt yêu nghiệt tràn đầy sự cưng chiều.
Dù cách xa, Cẩn Triều Triều vẫn nhìn thẳng vào anh, nở một nụ cười.
Cô bước đến trước mặt anh, cười nói: "Hôm nay cảm ơn anh, chuyện của Ôn Ngôn may có anh giúp đỡ."
Phó Đình Uyên giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô, "Giữa chúng ta, không cần khách sáo như vậy."
Cẩn Triều Triều vòng tay qua cánh tay anh, thân hình mềm mại tựa vào người anh, "Vâng!"
Miệng nói không cần khách sáo, nhưng thực ra trong quan hệ vợ chồng, những lời nói cần thiết một câu cũng không thể thiếu. Lời nói là cách biểu đạt trực quan nhất giữa người với người. Nếu không, sao có thể nói rằng người khéo ăn nói thường được yêu mến nhất?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT