Tối nay, sàn diễn được trang trí theo phong cách La Mã cổ đại với một cầu thang xoắn ốc, hai bên cầu thang chất đầy những đóa hoa màu trắng. Tất cả người mẫu sẽ bước xuống từ cầu thang này để bắt đầu phần trình diễn của họ.
Một cô gái ngồi dưới chân cầu thang, mặc một bộ đồ cao cấp của Aurora, lấy điện thoại ra.
Cô không quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh mà mở ứng dụng Bilibili, bắt đầu một buổi livestream với tiêu đề: 【 Đến xem màn mở đầu đại show của anh trai Uông Bình nào!!! 】
Lúc này, phòng livestream đã có 300 nghìn người cùng xem.
6 giờ tối, buổi đại show bắt đầu đúng giờ.
Một bản nhạc tân cổ điển mang phong cách Bắc Âu vang lên giữa sàn diễn. Từ cầu thang xoắn ốc bốc lên một làn sương mỏng, cùng với những đóa hoa trắng tạo nên một bầu không khí huyền bí.
Uông Bình xuất hiện ở đỉnh cầu thang theo tiếng nhạc.
Kim tuyến trên tóc cậu lấp lánh, như thể ánh mặt trời không muốn rời đi mà dừng lại trên đầu cậu. Bộ trang phục trắng tinh khiết càng làm nổi bật vẻ đẹp của cậu, giống như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp xuống trần gian.
Phòng livestream của cô gái gần như bị bao phủ bởi các bình luận.
Bình luận: 【 AAAAAAA! Anh trai Uông Bình tới rồi!!!! 】
Bình luận: 【 Trời ơi, trời ơi, trời ơi! Sao lại có người đẹp đến mức này chứ????? 】
Bình luận: 【 Đẹp trai vãi! Là thần tiên hả??? Đây là thần tiên đúng không??? 】
Bình luận: 【 Thần nhan số một giới giải trí!!! Xứng đáng! Uông Bình! 】
Sau khi buổi đại show kết thúc, có một buổi tiệc ăn mừng. Tại đó, Kỷ Trạch Dương, người quản lý của Uông Bình, đã nhận được 180 danh thiếp từ các tạp chí thời trang quốc tế.
Tất cả đều dùng những từ ngữ hoa mỹ như “nhất định”, “cần phải”, “phải có” để mời Uông Bình lên trang bìa. Kỷ Trạch Dương nhận lại, rồi sau khi về khách sạn sẽ xem xét kỹ lưỡng.
Vừa về đến khách sạn, việc đầu tiên Uông Bình làm là lao vào phòng tắm để gột sạch lớp kim tuyến trên đầu.
Sau đó, cậu quấn một chiếc áo choàng tắm, nhảy lên ghế sofa, ngả người thoải mái, cầm điện thoại lên và bắt đầu lướt mạng.
“Cuộc đời này,” Uông Bình cảm thán, “không có gì vui hơn là nằm dài trên sofa chơi điện thoại.”
Kỷ Trạch Dương đang ngồi trước máy tính chậm rãi ngẩng đầu.
“Nếu có,” Uông Bình giải thích cho Kỷ Trạch Dương, “thì đó là nằm trên giường chơi điện thoại.”
Kỷ Trạch Dương lại chậm rãi cúi đầu xuống màn hình máy tính. Trên màn hình là những bức ảnh mà nhiếp ảnh gia vừa gửi về để Kỷ Trạch Dương lựa chọn.
“Ôi, mỏi cổ quá, đau cả ngày rồi.” Uông Bình cảm thán, “Anh ơi, sao người trong giới thời trang lại khoa trương thế nhỉ, mọi người không thể nói chuyện bình thường với nhau sao?”
Kỷ Trạch Dương mải chọn ảnh nên không để ý đến Uông Bình, nhưng điều đó không làm cậu bớt tự giải trí.
Uông Bình bỗng nhớ ra điều gì đó, bấm vào một ứng dụng: “Đúng rồi, đây là mạng nước ngoài, không có tường lửa. Để em xem có văn học chất lượng cao về CP của em không.”
Nghe những lời luyên thuyên của Uông Bình, Kỷ Trạch Dương nhìn vào bức ảnh chụp Uông Bình đẹp trai ngút trời lúc trình diễn…
Thật khó mà tưởng tượng được…