Tư lệnh Lục đặt ly trà xuống, nhìn vào cậu con trai đang ngồi trên sô pha trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Tìm con tới để nói chuyện đi học ở trường Hunter. Lục Bắc Kiêu, đó không phải chuyện đùa giỡn.”
Trường Hunter ở Venezuela là trường nổi tiếng trong giới quân đội, là trung tâm huấn luyện bộ đội đặc chủng cao cấp, có tỷ lệ đào thải tới 80%, còn có không ít trường hợp tử vong. Đó là nơi mà không ít lính đặc chủng trên toàn thế giới đều muốn tới học, cũng là chốn luyện ngục trên trần gian.
“Báo cáo thủ trưởng, tôi không nói chơi!” Lục Bắc Kiêu đứng dậy, đi tới bàn làm việc phía đối diện, nghiêm túc nói.
Tính cách của con trai như thế nào, tư lệnh Lục hiểu rõ. Đàn ông của Lục gia, đều là càng đánh càng hăng, vĩnh viễn không chịu lùi bước.
Lục Chấn Thăng cũng không khuyên can Lục Bắc Kiêu nữa. Hơn nữa, ông ta cũng có niềm tin với Lục Bắc Kiêu, cũng có tin tưởng vào sự huấn luyện của đại đội lính đặc chủng của ông.
Lục Chấn Thăng đứng dậy, nghiêm túc nói, “Đồng chí Lục Bắc Kiêu, tôi chúc đồng chí thành công. Trong thời gian này, chịu khó dành chút thời gian học tiếng Tây Ban Nha, dừng để tới đó rồi tiếng không thông thạo, bị đám trẻ con ở đó chê cười.”
Lục Bắc Kiêu không trả lời, chỉ đứng nghiêm nhận lệnh.
“Đồng chí Lục, ngày 8 tháng 1 sắp tới rồi, ngài còn không nên chỉ quan tâm đến chuyện sắp kỷ niệm thêm tuổi của quân đội mà không quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của sỹ quan cấp dưới.” Không khí giữa hai cha con dịu xuống, Lục Bắc Kiêu không quên “quan tâm” tới Lão Thái.
“Con nói tới Trung đội trưởng Thái? Đúng là lâu rồi không có bố trí hoạt động xã hội trong doanh trại, để ba bảo chính ủy bố trí.” Lão Lục nghiêm túc nói.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play