Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Nghe được những lời này của Ninh Tĩnh, chút tình cảm cuối cùng của Kiều Thiêm mất hẳn.
“Đúng, anh ta ở trường học rất uy phong, cũng là người có danh tiếng trong vùng này, lại giúp tôi giải quyết không ít chuyện. Nhưng mà những chuyện đó đều là anh ta tình nguyện nha. Tôi không bắt buộc anh ta nha. Anh ta có danh tiếng thì sao chứ? Còn không phải từ nông thôn tới sao, nhà thì nghèo, nợ chồng chất. Nếu là cô, cô sẽ thích một người như thế sao? Tôi chưa từng nói yêu anh ta, đều là anh ta tình nguyện.” Ninh Tĩnh hai mắt long lên, tuôn ra một tràng.
“Vốn dĩ tưởng rằng, cô, một cô em gái có điều kiện ở cái thành phố J này, có thể giúp cho anh ta kiếm được một chức vụ nào đó, kết quả là… Kiều Thiêm a, anh ta nên về quê trồng trọt thôi!” Ninh Tĩnh chua giọng nói tiếp.
Diệp Kiều thật muốn hắt cho Ninh Tĩnh – một bạch liên hoa luôn cho mình là đúng này, ly cà phê vào mặt.
“Ninh Tĩnh, bằng tốt nghiệp của anh tôi, tôi sẽ giúp anh ấy lấy lại. Anh ấy cũng sẽ không về quê trồng trọt như cô nói. Không tới 5 năm nữa, cô sẽ hiểu ra, hôm nay cô ngu xuẩn thế nào!” Diệp Kiều đứng dậy, lấy tiền từ trong ví ra đặt xuống bàn, lại cầm lấy cái nhẫn bạc 925 lên.
“Kiều Thiêm! Anh có thể ra đây rồi.” Diệp Kiều cao giọng nói.
Nhìn thấy người đứng dậy từ cái bàn gần đó, sắc mặt Ninh Tĩnh thay đổi. Kiều Thiêm áo thun trắng, tóc không chải, râu không cạo, hai mắt đỏ bừng, nhưng anh mắt lạnh lùng mà bê nghễ nhìn cô.
“Anh, nhẫn này nên xử lý thế nào?” Diệp Kiều đưa chiếc nhẫn cho anh ta.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play