“Tôi đập muỗi, trên mặt bà có muỗi kìa!”. Cách đó không xa, lão thủ trưởng trầm giọng giải thích.
“Muỗi đâu, sao tôi không thấy?”. Bà cụ ảo não nói. Nào có biết đâu rằng ông già nhà mình sợ bà nhìn thấy thằng cháu lớn thân thiết với cháu dâu tương lai!
Bên kia, Diệp Kiều đang hôn như si mê như say sưa nghe thấy giọng nói của bà cụ thì lập tức muốn đẩy anh ra. Lục Bắc Kiêu không muốn, mút lấy lưỡi cô, cuối cùng mới bị ép buông ra, Diệp Kiều lùi ra sau, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hổng, thở hồng hộc, khóe miệng dây ra một sợi chỉ bạc óng ánh dưới ánh đèn đường, mờ ám mê người.
Thật muốn tóm qua hôn cho một trận nữa!
“Ông bà nội tới!”. Diệp Kiều nói rất nhỏ, cũng không biết vừa rồi bọn họ có thấy hay không, chắc là không, nếu không thì xong đời!
Ngược lại, anh làm như không nghe thấy, ánh mắt hừng hực nhìn cô như thiêu như đốt, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay trước mặt phụ huynh nhà mình luôn vậy.
“Anh Kiêu, em về nhà đây! Trước khi anh đi thì gọi điện thoại cho em! Em sẽ gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày!”. Cô nhỏ giọng nói, bước tới muốn cầm lấy túi giấy trong tay anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT