Diệp Kiều vui vẻ giống như đứa trẻ, vội vàng mặc quần vào, để chân trần mở cửa xe định bước xuống thì bị anh ôm lấy, xuống xe, đứng trên sườn núi.
Cho dù vừa rồi có vận động kịch liệt nhưng sức lực của anh vẫn dư thừa, cho dù ôm cô thì cũng giống như đi người không, không để cho hai chân cô chạm đất, làm bẩn đôi chân ngọc trắng trẻo.
Sau cơn mưa, cây cối trở nên xanh tươi, trên mặt hồ, sương phủ mờ, giống như tiên cảnh.
Một cơn gió thổi qua, hong khô mồ hôi trên người, sảng khoái mà kích thích.
Trên ngọn núi, cô nói, màu của cầu vồng là màu đẹp nhất, rực rỡ nhất.
Được anh ôm, cùng nhau ngắm cầu vồng, cảm giác này thật tuyệt diệu.
“Anh Kiêu, sao anh không nhìn cầu vồng? Thật đẹp, thật lãng mạn a.” Diệp Kiều quay đầu lại mới phát hiện ra Lục Bắc Kiêu không hề ngắm cầu vồng, chỉ nhìn cô.
“Cầu vồng nào đẹp bằng em!” Anh nhìn cái lúm đồng tiền trên má cô, nghiêm túc nói. So với cô, cảnh sắc xung quanh dù có đẹp đến mấy cũng không bằng. Trong mắt anh, chỉ có cô.
“Người đàn ông của em thật biết nói lời ngon tiếng ngọt!” Diệp Kiều đỏ mặt nói.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT