Anh cười rồi, nụ cười ấy đến từ tận đáy lòng.
“Không dám, không dám không thương em!” Trong lúc nói chuyện, anh tháo mái tóc tết tinh xảo của cô ra, tóc dài xõa xuống, bàn tay to lớn luồn vào trong từng sợi tóc, tung lên mái tóc mềm mượt như tơ lụa, thật sự yêu thích đến không muốn rời!
Diệp Kiều dán vào nơi trái tim anh, hít sâu hơi thở nóng bỏng trên cơ thể anh, nghe nhịp tim của anh, mãi một lát sau mới luyến tiếc ngẩng lên, lại đau lòng nhìn vết thương của anh.
“Miệng vết thương còn chưa lành đã huấn luyện rồi, đến bao giờ mới khỏi hẳn đây?” Máu trên vải băng rõ ràng là mới nhuộm ra.
“Thật sự là vết thương cỏn con, anh Kiêu của em mình đồng da sắt, không có gì đáng ngại, qua hai ngày là khỏi rồi!” Nhìn bé cưng ngốc đau lòng, còn có vài giọt nước mắt trong suốt vươn trên đôi hàng mi dài đen nhánh.
“Anh mau đi tắm đi, đừng để thấm nước!” Cũng phải, chuyện súng tự đào * trong kiếp trước anh đều đã làm rồi, vết thương nhỏ này có là gì chứ.
Cửa lớn ký túc xá bị Lục Bắc Kiêu trực tiếp khóa trái lại, Diệp Thành và Đại Ngốc vẫn còn đang bị nhốt ngoài cửa kia kìa.
“Tổ trưởng, anh nói xem bao giờ Tiểu Lục có thể xong chuyện đây? Tôi nóng muốn chết rồi! Còn muốn đi nơi nào mát mẻ ăn bữa cơm nữa, đói chết được!” Đại Ngốc ngồi xổm bên bờ tường, tuy đã cởi đồng phục huấn luyện trên người rồi, cũng đã lột mũ sắt xuống, nhưng đang là mười một mười hai giờ trưa, nắng rất to.
“Đại Ngốc, đừng gấp, Tiểu Lục là tay mới, xe này không chạy được mấy phút đâu!” Diệp Thành cười nói.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT