“Diệp Kiều, kiếp trước mẹ đã cứu ba, mẹ quên rồi sao?” Giọng nói của Tiểu Cổn vang lên bên tai, bước chân của Diệp Kiều liền dừng lại.
“Mẹ, mẹ cứu anh ấy khi nào? Trước khi mẹ và ba con kết hôn, ngoại trừ một đêm…… chúng ta hoàn toàn không hề tiếp xúc với nhau, hiểu chưa?” Nói chuyện tình một đêm với trẻ con thì quá chướng tai. Cô thật sự không nhớ nổi, trước khi kết hôn, ngoại trừ lần say nắng đó, cô và anh còn có quan hệ gì sao?
“Kỳ nghỉ hè năm hai, mẹ và Lý Vận, Thẩm Hi Xuyên đi du lịch ở tỉnh Y, ở nhà trọ……” Giọng nói của Tiểu Cổn lại vang lên, cậu bé chỉ nói một câu này để nhắc nhở cô.
Ký ức của Diệp Kiều hiện về. Mùa hè năm đó, cô nhớ rõ đã cứu một người, nhưng không phải là Lục Bắc Kiêu.
Là một người đàn ông có râu quai nón rậm rạp, bị trúng đạn……
“Khoan đã! Tiểu Cổn, ý con là người đàn ông râu quai nón rậm rạp kia, là, là anh ấy?!” Diệp Kiều kích động nói.
“Lúc đó ba đang nằm vùng, cố ý hóa trang thành như vậy! Ngốc nghếch!” Tiểu Cổn ghét bỏ nói.
Diệp Kiều sững sờ, giữa dòng người qua lại, cô chỉ đứng yên ở ven đường, một hồi lâu sau cô mới đi về phía quảng trường, ngồi xuống băng ghế dài……

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play