Lúc Hứa Không Sơn đến chân núi đã là đêm khuya, xung quanh tối đen như mực, ngay cả chó cũng không sủa. Giờ này, anh đoán Trần Vãn đã ngủ rồi, nên định sáng mai đến sớm, đỡ làm cậu ấy thức giấc.
Nhưng đi được nửa đường, không hiểu sao, Hứa Không Sơn đột nhiên nhớ lại câu nói lần trước: “Tôi không ngủ được, ra xem anh về chưa.”
Hứa Không Sơn dừng bước, do dự một lúc, rồi quay lại chân núi, xách theo cây dành dành. Ngủ hay chưa ngủ, cứ đến xem đã.
“Cốc, cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa trong đêm tĩnh mịch vang lên rõ ràng đến lạ thường. Tai Trần Vãn khẽ động, cậu không tin nổi nhìn ra cửa sổ, đó có phải là ảo giác của cậu không?
“Cốc, cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa tiếp tục. Lần này, Trần Vãn chắc chắn, không phải ảo giác, có người thật sự đang gõ cửa.
Trần Vãn không có khả năng nhìn xuyên tường, không thể nhìn thẳng ra ngoài sân. Nhưng cậu tin rằng, người gõ cửa chắc chắn là Hứa Không Sơn.
Cậu lập tức bật đèn, nhảy xuống giường, tiện tay khoác chiếc áo bông, đi xỏ dép, vội vàng chạy ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play