"Này, ngươi đi làm gì thế."

"Mau quay lại đây! Vương Triều công hội không phải dạng có thể chọc vào đâu."

"Mau về đi, ngươi sẽ chết đó!"

Vương Nghĩa vô cùng khẩn trương, muốn kéo Lâm Mặc Ngữ trở lại.

Lâm Mặc Ngữ phớt lờ, vẫn kiên quyết tiến về phía trước.

Đám người đang phản đối bỗng nhiên im bặt, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ dẫn theo một bộ khô lâu tiến về phía phó bản, tiếng xương cốt va vào nhau lách cách vang lên theo mỗi bước chân.

"Ngươi muốn làm gì?"

Gã pháp sư cầm đầu của Vương Triều công hội, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Mặc Ngữ.

Phía sau hắn, hơn mười thành viên của Vương Triều công hội cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ.

Những người này đều trên cấp 20, kẻ nào kẻ nấy khí thế bất phàm.

Kỵ sĩ, chiến sĩ, pháp sư, Cung Tiễn Thủ, chức nghiệp phụ trợ, tất cả đều có đủ.

Tạo thành một đội ngũ chiến đấu hoàn chỉnh.

Trang bị của bọn chúng cũng cực tốt, từ vũ khí, giáp trụ cho đến trang sức, tất cả đều là trang bị bậc Thanh Đồng.

Chính vì lẽ đó, dù người phản đối rất đông, nhưng không một ai dám thực sự động thủ.

Đẳng cấp không bằng, đội hình không bằng, trang bị không bằng, ngay cả kỹ năng cũng không bằng.

Thực lực không bằng người, cũng chỉ có thể phản đối bằng miệng mà thôi.

Lâm Mặc Ngữ đi đến trước mặt gã pháp sư, dừng lại rồi thản nhiên nói: “Tránh ra.”

Gã pháp sư của Vương Triều công hội như thể vừa nghe được câu chuyện nực cười nhất trên đời: “Nhóc con, ngươi uống say rồi à? Mau về nhà đi.”

Lâm Mặc Ngữ vẫn giữ giọng đều đều: “Đừng cản ta vào phó bản, nếu không, ta sẽ giết ngươi.”

Hắn quả thực không hề nói đùa.

Hiện tại hắn cần vào phó bản để luyện cấp, việc này liên quan đến chuyện hắn nhập học tại Hạ Kinh học phủ.

Bất cứ kẻ nào dám cản đường, hắn thật sự sẽ ra tay giết người.

Gã pháp sư phóng một đạo Tham Trắc Thuật lên người Lâm Mặc Ngữ.

Sau đó, hắn cất giọng đầy châm biếm: “Lâm Mặc Ngữ, chỉ là một tiểu tử cấp 12 mà cũng dám hồ ngôn loạn ngữ ở đây.

Người lớn trong nhà không dạy ngươi cách ăn nói cho phải phép à?”

“Tử Linh Pháp Sư? Chức nghiệp này ta chưa từng thấy bao giờ, là chức nghiệp mới sao?”

“Triệu hoán vật hệ Bất Tử, cũng thú vị đấy.”

“Nể tình ngươi và ta đều là pháp sư, lần này ta tha cho ngươi, cút!”

Đẳng cấp của đối phương vượt qua Lâm Mặc Ngữ hơn 10 cấp, nên huy chương che giấu cũng không có tác dụng.

Lời hắn vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều biết đẳng cấp của Lâm Mặc Ngữ.

Không ngờ chỉ mới cấp 12!

Cấp 12 mà có thể một mình đi phó bản sao?

Không đúng! Vậy lúc trước có thể hắn còn chưa tới cấp 12.

Có người nhận ra, chức nghiệp của Lâm Mặc Ngữ có lẽ phi thường lợi hại.

Lâm Mặc Ngữ cũng dùng một đạo Tham Trắc Thuật đáp lại.

Đúng là có qua có lại.

Gã pháp sư không đeo huy chương che giấu, nên Lâm Mặc Ngữ cũng thấy được thông tin của đối phương:

«Triệu Cát, cấp 25, Pháp Sư.»

Không giống Nguyên Tố Pháp Sư như Hạ Tuyết, đây chỉ là một Pháp Sư bình thường, một Chức Nghiệp Giả bậc trung.

Tuy đẳng cấp đã đạt tới 25, nhưng vẫn không được Lâm Mặc Ngữ đặt vào mắt.

Triệu Cát cười khẩy, đám người Vương Triều công hội phía sau cũng đồng loạt lộ vẻ chế giễu.

"Nhóc con cấp 12 chưa đủ lông đủ cánh, mau về nhà bú sữa mẹ đi."

"Nơi này không phải chỗ ngươi nên đến, cẩn thận mất mạng đấy."

"Đi mà đánh mấy con dã quái là được rồi, phó bản tạm thời chưa có phần của ngươi đâu."

Ở phía sau Lâm Mặc Ngữ, những người lúc trước còn đang phản đối đều lên tiếng khuyên can: "Tiểu tử, mau quay lại đi, Vương Triều công hội rất ngang ngược, bọn chúng thật sự sẽ giết người đấy."

Vương Nghĩa lớn tiếng hét: “Huynh đệ, quay về đi! Đợi chúng đi rồi chúng ta vào phó bản sau!”

Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn không để tâm đến những âm thanh xung quanh, giọng nói của hắn càng lúc càng lạnh đi: “Lần cuối cùng, tránh ra, nếu không thì chết.”

Triệu Cát cảm nhận được một luồng hàn khí toát ra từ lời nói của Lâm Mặc Ngữ, bất giác rùng mình một cái.

Ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ khiến hắn cảm thấy tim mình như đóng băng.

Đây là loại ánh mắt gì vậy?

Dường như trong mắt Lâm Mặc Ngữ, hắn không phải là người, mà chỉ là một con quái vật.

Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn đã bừng tỉnh: “Thằng nhãi ranh, ngươi muốn chết à! Dám tiến thêm một bước nữa, ta liền giết ngươi!”

Lâm Mặc Ngữ nhìn Triệu Cát, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Giết!”

Hắn hờ hững phun ra một chữ.

Khô Lâu Chiến Sĩ lao ra như một tia chớp, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt gã pháp sư, giơ đao chém xuống.

Triệu Cát vẫn mang vẻ trêu tức, cùng lúc đó một lớp khiên năng lượng màu xanh lam nhạt hiện ra bao bọc lấy cơ thể.

“Một thằng nhóc cấp 12, ta cứ đứng yên cho ngươi đánh, ngươi cũng không phá nổi khiên năng lượng của ta đâu.”

Một đao của Khô Lâu Chiến Sĩ bổ xuống tấm khiên năng lượng, khiến nó biến dạng dữ dội, gần như sắp vỡ tan.

Lần này, sắc mặt Triệu Cát lập tức đại biến.

Đây là triệu hoán vật gì mà sức tấn công lại kinh khủng đến thế?

Khiên năng lượng của hắn ít nhất có thể đỡ được năm đòn tấn công của một chiến sĩ cùng cấp.

Vậy mà trước mặt Khô Lâu Chiến Sĩ này, nhiều nhất là đến đòn thứ hai sẽ vỡ.

“Kỹ năng!”

Lâm Mặc Ngữ tâm niệm vừa động, thanh đao của Khô Lâu Chiến Sĩ liền bùng lên một luồng hồng quang chói mắt.

Cuồng Bạo Nhất Kích!

Triệu Cát sợ đến hồn phi phách tán, ai mà ngờ được con triệu hoán vật này lại còn biết dùng kỹ năng.

Hắn cảm nhận được mối đe dọa chết người, một khi trúng kỹ năng này, không chỉ khiên năng lượng vỡ tan mà ngay cả hắn cũng sẽ chết.

Kháng Cự Hỏa Hoàn!

Triệu Cát tức khắc thi triển kỹ năng, một vòng lửa bùng lên, trong nháy mắt đẩy văng Khô Lâu Chiến Sĩ ra xa mấy thước.

Kỹ năng của Khô Lâu Chiến Sĩ cũng vì thế mà bị gián đoạn.

“Còn nhìn gì nữa, ra tay đi!”

Triệu Cát cảm giác như mình vừa đi một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về, sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng gầm lên.

Một gã kỵ sĩ lập tức hưởng ứng, phát động kỹ năng Xung Phong, giơ khiên lên, trong nháy mắt lao ra hơn mười thước rồi đâm sầm vào người Khô Lâu Chiến Sĩ.

Ầm!

Giữa tiếng hét thảm, gã kỵ sĩ bị đánh bay ngược trở lại.

Khô Lâu Chiến Sĩ vẫn đứng vững không chút suy suyển.

Về mặt lực lượng, Khô Lâu Chiến Sĩ hoàn toàn áp đảo.

Trừ phi là những kỹ năng mang hiệu ứng cưỡng chế đẩy lùi như Kháng Cự Hỏa Hoàn, còn không thì phải xem lực lượng của ai mạnh hơn.

Khô Lâu Chiến Sĩ lại một lần nữa lao tới, trung thành chấp hành mệnh lệnh của Lâm Mặc Ngữ: giết Triệu Cát.

Triệu Cát vội vàng lùi lại, vừa gia cố thêm khiên bảo vệ cho mình vừa hét lên: “Giết Triệu Hoán Sư!”

Cách tốt nhất để đối phó với Triệu Hoán Sư không phải là giết triệu hoán vật, mà là hạ sát bản thể của Triệu Hoán Sư.

Chỉ cần Triệu Hoán Sư chết, triệu hoán vật tự khắc sẽ biến mất.

Vút!

Hai gã Cung Tiễn Thủ đồng loạt giương cung.

Những mũi tên sắc bén giữa không trung bỗng một hóa thành ba, biến thành những luồng lưu quang bắn về phía Lâm Mặc Ngữ.

“Cẩn thận!”

“Mau tránh đi!”

Có người ở phía sau hoảng hốt kêu lên.

Vậy mà Lâm Mặc Ngữ vẫn không tránh không né, đến sắc mặt cũng không hề có chút biến đổi nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play