Những thứ có thể bán, ta đều đã bán cả rồi.
Chỉ còn lại một bộ Hỏa Thần sáo trang khiến Lâm Mặc Ngữ có chút khó xử.
Đây là bộ Hỏa Thần sáo trang đoạt được từ trên người La Cách Tư, do các thợ rèn và Luyện Kim Sư liên thủ chế tạo.
Mặc dù chỉ là vật phẩm hoàng kim, nhưng thuộc tính đã hoàn toàn vượt qua những bộ Hoàng Kim sáo trang đỉnh cấp, thập phần tiếp cận bộ Địa Ngục Trạm Gác.
Hơn nữa, Hỏa Thần sáo trang được chế tạo chuyên biệt cho chức nghiệp truyền thuyết cấp Hỏa Thần Đấu Sĩ, đối với các loại kỹ năng của chức nghiệp này đều có gia thành tương ứng.
Người khác mặc vào, tác dụng cũng không lớn.
Món đồ này bán không được giá, mà vứt đi thì lại đáng tiếc.
Lâm Mặc Ngữ quyết định mang về giao cho Bạch Ý Viễn xử lý.
Thông qua Truyền Tống Trận, hai người trở về Hạ Kinh học phủ.
Do truyền tống một quãng đường dài, Ninh Y Y mặt mày tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, cả người nép vào lòng Lâm Mặc Ngữ.
Một lúc lâu sau nàng mới hồi phục lại.
Đã lâu như vậy, mà nàng vẫn không thể thích ứng nổi với việc truyền tống.
Ninh Y Y có vẻ hơi suy yếu:“Ta không về học phủ nữa.”
Nàng muốn đi tìm Nhị gia gia, mà ông không ở trong học phủ.
Lâm Mặc Ngữ gật đầu:“Đi đi, trên đường cẩn thận.”
Sau khi Ninh Y Y rời đi, Lâm Mặc Ngữ mới liên lạc với Bạch Ý Viễn.
Trong thông tấn khí truyền ra thanh âm hùng hậu của lão:“Sao ngươi lại trở về?”
Lâm Mặc Ngữ đáp:“Ta về giao nhiệm vụ.”
Đầu bên kia của thông tấn khí trầm mặc hai giây, rồi mới vang lên tiếng hét kinh hãi của Bạch Ý Viễn:“Ngươi nói ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ?”
“Đúng vậy.”
Đối diện lại là một khoảng lặng.
Hai giây sau, Bạch Ý Viễn tức giận nói:“Vậy còn không mau cút qua đây, còn muốn ta đến đón ngươi nữa chắc?”
Lâm Mặc Ngữ lấy ra Truyền Tống Thạch mà Bạch Ý Viễn đã đưa cho, kích hoạt nó để đi đến Bạch Thần tiểu viện.
Trong tiểu viện, Mạnh An Văn đang nhắm mắt dưỡng thần, cất giọng kỳ quái:“Có gì mà phải ầm ĩ lên thế.”
Bạch Ý Viễn nói:“Tiểu tử Lâm Mặc Ngữ trở về rồi, nhiệm vụ ta giao cho nó đã hoàn thành.”
Mạnh An Văn lại chẳng chút kinh ngạc:“Chuyện này không phải rất bình thường sao? Với năng lực của nó, chỉ cần xoát thêm vài lần phó bản là được, nhiệm vụ của ngươi có khó gì đâu.”
Bạch Ý Viễn nghĩ lại cũng thấy đúng.
Với khả năng cày phó bản của Lâm Mặc Ngữ, những nhiệm vụ kia của lão cùng lắm cũng chỉ tốn thời gian chứ không hề tốn sức.
Ngoài viện truyền đến tiếng bước chân, Lâm Mặc Ngữ đã tới.
“Lại đây ngồi đi, tự rót trà.”
Bạch Ý Viễn đối với hắn chẳng chút khách khí.
Lâm Mặc Ngữ cũng đã quen, trước tiên rót trà cho Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn, sau đó mới ngồi xuống tự rót cho mình một chén.
Ánh mắt Bạch Ý Viễn quan sát trên người Lâm Mặc Ngữ một lượt, lại không nhịn được mà phát ra một tiếng quái khiếu.
Mạnh An Văn nhíu mày:“Có chuyện không thể nói năng cho đàng hoàng được à, đừng có hú hét như quỷ nữa.”
Bạch Ý Viễn không thèm để ý đến lão ta:“Tiểu tử, sao ngươi đã cấp hai mươi sáu rồi, thăng cấp nhanh vậy?”
“Ta vẫn luôn xoát bản.”
Lâm Mặc Ngữ cũng không cảm thấy mình nhanh, bởi vì hắn vẫn luôn tổ đội với Ninh Y Y, dẫn nàng cùng xoát bản.
Phân nửa kinh nghiệm đã bị Ninh Y Y chia đi mất.
Nếu không, hiện tại hắn có lẽ đã đạt tới cấp hai mươi tám.
“Lãnh Khước Phù đều dùng hết rồi sao?”
“Dùng hết rồi.”
Bạch Ý Viễn tính toán sơ qua, lộ ra vẻ nghi hoặc:“Không đúng, không đúng, cho dù ngươi một mình đơn xoát phó bản Ác Mộng, cũng không thể nào thăng cấp nhanh như vậy được.”
Lâm Mặc Ngữ khẽ lắc đầu:“Ta xoát phó bản Địa Ngục, nhưng có mang theo một người.”
Bạch Ý Viễn trố mắt nhìn Lâm Mặc Ngữ.
Mạnh An Văn thì cười ha hả:“Ta đã nói mà, tiểu tử này chắc chắn sẽ đi xoát phó bản Địa Ngục.
Hơn nữa người đi cùng, chính là tôn nữ bảo bối của lão già Trữ kia.”
Lâm Mặc Ngữ thản nhiên thừa nhận:“Đúng vậy.”
Bạch Ý Viễn, Ninh Thái Nhiên, Mạnh An Văn đều là những đại nhân vật cùng cấp bậc, hiệp thủ hợp tác đối kháng Thâm Uyên, giữa họ chắc chắn đều biết rõ về nhau.
“Cái danh hiệu kia...”
“Đã lấy được.”
“Danh hiệu: Long Tộc Chiến Vương, toàn thuộc tính +500, tiêu hao kỹ năng giảm phân nửa.”
Lâm Mặc Ngữ nói xong liền lấy ra toàn bộ tài liệu mà Bạch Ý Viễn cần, đồng thời cũng lấy ra Lãnh Khước Phù đã trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.“Bạch Thần đại nhân, ta không tìm được Luyện Kim Sư, đành làm phiền ngài vậy.”
Bạch Ý Viễn cười ha hả:“Ngươi thật đúng là thẳng thắn, phải biết rằng việc bổ sung năng lượng cho Lãnh Khước Phù không hề dễ dàng đâu.”
Lâm Mặc Ngữ mặt dày nói thẳng:“Bạch Thần đại nhân từng nói ngài thích đi thẳng vào vấn đề, không thích vòng vo.”
“Cần thứ gì Bạch Thần đại nhân cứ nói, ta sẽ thử xem có thể làm được không.”
Bạch Ý Viễn đem đồ vật cất đi:“Thôi được, cũng không cần ngươi phải làm gì, chuyện này ta giúp ngươi, xong việc ta sẽ báo.”
“Cảm tạ Bạch Thần đại nhân.”
Bạch Ý Viễn rất hài lòng với thái độ của Lâm Mặc Ngữ.“Ngươi đã biết về Chức Nghiệp Đại Tái chưa?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu:“Biết rồi.”
“Chức Nghiệp Đại Tái năm năm một lần, năm nay do Thần Hạ Đế Quốc chúng ta chủ trì, thời gian định vào mười ngày sau, ngươi...”
Lâm Mặc Ngữ nói:“Ta sẽ tham gia.”
Bạch Ý Viễn nhấp một ngụm trà, thần tình cũng trở nên nghiêm túc:“Ta không chỉ muốn ngươi tham gia, mà còn phải giành được Quán Quân của các tổ khác.”
“Quy tắc cụ thể một lát nữa sẽ được công bố, ngươi chú ý theo dõi thông tấn khí, đến lúc đó sẽ biết.”
“Được.”
Lâm Mặc Ngữ không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đáp ứng.
Bạch Ý Viễn chính là thích cái vẻ thẳng thắn quả quyết này của hắn.
Lúc này, Lâm Mặc Ngữ lấy ra một bộ trang bị:“Bạch Thần đại nhân, món đồ này cũng đành phiền ngài xử lý giúp.”
Ánh mắt Bạch Ý Viễn hơi co lại:“Hoàng Kim Hỏa Thần sáo trang của Hỏa Thần Điện thuộc Cổ La Giáo Đình, tại sao lại ở trong tay ngươi?”
Mạnh An Văn cũng tỏ ra hứng thú:“Nghe nói năm ngoái Cổ La Giáo Đình xuất hiện một đấu sĩ, bộ Hoàng Kim Hỏa Thần sáo trang cũng đã giao cho hắn.
Ngươi không lẽ nào đã...”
Lâm Mặc Ngữ kể lại đầu đuôi sự việc.
Bạch Ý Viễn chau mày trầm tư.
Mạnh An Văn cười lạnh một tiếng:“Ngươi từ khi nào trở nên sợ sệt rụt rè như vậy? Dám động đến người của chúng ta, giết thì cứ giết, huống chi lại chẳng phải chết thật.”
“Cho dù có chết thật thì đã sao, cùng lắm thì diệt luôn cả Cổ La Giáo Đình là xong.”
Giờ khắc này, trên người Mạnh An Văn tràn ngập sát ý nồng đậm.
Sát ý như có thực chất, cuộn trào trong Bạch Thần tiểu viện, khiến cho cả sân viện đều rung chuyển.
Bạch Ý Viễn ho khan hai tiếng:“Dừng, ngươi không phải Husky, không được phép phá nhà.”
Mạnh An Văn lúc này mới thu lại sát ý, không nói thêm gì nữa.
Khóe miệng Lâm Mặc Ngữ hơi co giật, quan hệ của hai người này lại tốt đến mức này, thật sự là cái gì cũng có thể nói ra được.
Bạch Ý Viễn thu lại bộ Hoàng Kim Hỏa Thần sáo trang:“Việc này giao cho ta, ngươi không cần để tâm.
Bao nhiêu năm không động thủ, xem ra chúng đã quên mất một cái tên khác của ta rồi.”
Một cái tên khác của Bạch Thần.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ khẽ rúng động.
Thần Hạ Sát Thần!
Bạch Thần đã từng độc xông Tiểu Lê Quốc, một đường sát phạt thẳng tiến, trận chiến ấy kinh thiên động địa.
Vô số cường giả đỉnh cao đến ngăn cản, kết quả không một ai địch lại nổi.
Bạch Thần đã vô cùng cường thế, giết chết hai trong ba vị cường giả đỉnh cao của Tiểu Lê Quốc, suýt chút nữa đã hoàn thành tráng cử một người diệt một nước.
Từ đó, Bạch Thần lại có thêm danh xưng Sát Thần.
Về sau, tích về lão cũng ít đi nhiều.
Nhất là mấy năm gần đây, Bạch Thần gần như ở ẩn.
Xem ra lần này sát ý lại nổi lên, Cổ La Giáo Đình sắp gặp đại họa rồi.
Sau khi Lâm Mặc Ngữ rời đi, Bạch Ý Viễn cười ha hả:“Việc này không thể để một mình ta làm, phải lôi cả lão già Trữ vào mới được.”
Mạnh An Văn nhẹ giọng nói:“Tên kia dám nói như vậy với tôn nữ bảo bối của lão già Trữ, Cổ La Giáo Đình lần này không bị diệt cũng phải tàn phế một nửa.”
Bạch Ý Viễn cười ha hả:“Ta đi tìm lão già Trữ, ngươi giúp ta nạp đầy giá trị cho Lãnh Khước Phù, cả Bạo Quân hạng liên cũng làm phiền ngươi.”
“Được.”
Mạnh An Văn đáp ứng ngay.
Nửa giờ sau, tại Cổ La Giáo Đình.
Một quả hỏa cầu khổng lồ bỗng xuất hiện giữa không trung.
Hỏa cầu có đường kính vượt trăm mét, che khuất cả bầu trời, tựa như một mặt trời thứ hai.
Ánh nắng tiêu biến, cả tòa Cổ La Giáo Đình bị nhuộm một màu đỏ rực.
Nhiệt độ không khí tăng lên kịch liệt, đại địa như muốn bốc cháy.
Trong giáo đình, một đám đông lớn lao ra, người nào người nấy mặt mày kinh hoàng.
“Trời ơi, chuyện gì thế này?”
“Hỏa cầu từ đâu ra vậy?”
“Sao lại có hỏa cầu lớn đến thế, quá kinh khủng, đây là pháp thuật của Thần cấp pháp sư sao?”
“Là Hỏa Thần hàng thế sao?”
“Các ngươi xem, bên cạnh hỏa cầu có người!”
“Có địch nhân! Hư không mà đứng, là đỉnh tiêm Chức Nghiệp Giả tam chuyển!”
Ninh Thái Nhiên và Bạch Ý Viễn đang hư không mà đứng.
“Cubat, cút ra đây cho lão tử!”
“Cubat, cút ra đây cho lão tử!”
“Cubat, cút ra đây cho lão tử!”
Tiếng gầm của Ninh Thái Nhiên tựa như sư tử hống, chấn động khiến cả tòa Cổ La Giáo Đình ong ong tác hưởng.