“Nhưng cậu trông có vẻ không tình nguyện.” Đôi mắt sâu thẳm của B15 nhìn chằm chằm Omega, “Cậu tên là gì?”

Omega có vẻ mặt hơi mơ màng, chưa bao giờ có Alpha hỏi qua tên của cậu.

Cậu mấp máy môi khẽ trả lời: “Giản Ngôn Chi.”

“Rất hay.” B15 gật đầu khen ngợi.

“Cậu bạn nhỏ, ngoài việc bị đánh dấu ra, còn cách nào khác để giảm bớt thời kỳ phát tình của Omega không?”

“Thuốc… Thuốc ức chế.” Hơi thở Omega rất nông, thái dương lấm tấm mồ hôi. Cậu đang cố gắng kìm nén ham muốn sinh lý. Muốn nhào vào lòng Alpha, một cách vô liêm sỉ cầu anh đánh dấu chính mình.

“À đúng rồi.” B15 nhớ lại đã từng thấy cách nói này trên một trang web nào đó, nhưng anh tìm khắp tủ trong nhà cũng không thấy thứ giống như thuốc ức chế.

Nước trong bồn tắm dần trở nên lạnh. Omega không được xoa dịu bằng bất kỳ pheromone nào nên toàn thân khô nóng, tê dại. Cậu không ngừng cọ xát vào thành bồn, cắn chặt cổ tay mình, cố gắng không r*n rỉ thành tiếng.

Những giọt máu ấm áp nhỏ vào trong nước, lan tỏa ra như mực.

"Đây lại là một phương pháp tra tấn mới mà tên Alpha ghê tởm kia nghĩ ra phải không." Giản Ngôn Chi mơ hồ nghĩ. Cậu cảm giác toàn thân và máu trong mạch máu ở cổ tay đang không ngừng xói mòn. Cơ thể cậu trượt xuống, ngay khoảnh khắc đầu sắp chìm xuống nước, một đôi tay mạnh mẽ đỡ cậu lên.

“Giản Ngôn Chi?” Là giọng nói của tên Alpha cao lớn kia, nhưng Giản Ngôn Chi thật sự không còn sức để trả lời.

Cơ thể ướt sũng được ôm lên, dán vào một lồng ngực lạnh lẽo. Giản Ngôn Chi rùng mình.

“Xin lỗi.” B15 dùng một chiếc khăn tắm màu xám mềm mại bọc lấy Omega, rồi cẩn thận đặt cậu lên giường.

Phòng ngủ bật điều hòa, nhiệt độ rất cao. B15 có chút vụng về lau khô cho Omega.

“Thời gian quá muộn, tôi tìm rất lâu mới gom đủ những thứ cần để tiêm thuốc ức chế.” B15 giải thích với Omega.

Giản Ngôn Chi nhìn theo ánh mắt của Alpha, thấy một khay tiêm đặt trên tủ đầu giường. Bên trong có một lọ cồn y tế, một gói bông y tế và mấy ống thuốc ức chế có màu sắc khác nhau.

“Tôi không hiểu lắm em cần dùng loại nào, nên mua mỗi loại một ống.”

Giản Ngôn Chi nhìn vẻ mặt Alpha rất kinh ngạc.

Cậu lớn lên trong trại trẻ mồ côi Omega ở thành phố Lâm Hoài. Ở đó, cậu đã trải qua 240 kỳ phát tình, chưa từng được dùng thuốc ức chế một lần nào. Bởi vì trại trẻ mồ côi cảm thấy việc sử dụng thuốc ức chế cho Omega là lãng phí tài nguyên. Thuốc ức chế chuyên dụng cho Omega đắt gấp ba lần so với của Alpha.

Cái Alpha này vậy mà lại sẵn sàng tiêm thuốc ức chế cho một Omega đang phát tình… Giản Ngôn Chi cảnh giác nhìn ống thuốc ức chế được Alpha đưa tới, cơ thể rụt lại phía sau.

“Thiếu gia không thích mùi của em, nên không muốn đánh dấu em sao?” Lông mi Omega còn đọng hơi ẩm, xem B15 thấy nhói lòng.

“Không phải…” B15 có chút buồn bực, “Tôi hiện tại vẫn chưa nghĩ đến việc tìm bạn đời, tôi sợ không thể chịu trách nhiệm với em.”

Giản Ngôn Chi đôi mắt trừng lớn, “Chịu trách nhiệm… À…” Có một luồng ham muốn tấn công đại não cậu. Cậu không nhịn được nắm lấy tay Alpha. Bàn tay đó khớp xương rõ ràng, cảm giác lạnh lẽo ở đầu ngón tay làm cơ thể nóng bỏng của Giản Ngôn Chi thoải mái hơn rất nhiều.

“Tôi tiêm cho em.” B15 nắm lấy tay Giản Ngôn Chi, đặt nó ở trên đùi mình, nghiêm túc dùng cồn sát trùng cánh tay Omega xong, chọn một ống thuốc ức chế cỡ trung bình và tiêm vào.


Châm đâm thủng làn da, ngay khoảnh khắc đó Omega rõ ràng run lên một chút, nhưng cậu cắn răng nhịn xuống.

"Ngoan thật." B15 nghĩ, Omega cuộn tròn trong chiếc khăn tắm rất giống thú cưng mạch mạch của anh, một sinh vật silicon toàn thân trắng bóng, tròn lẳn, giống hệt hòn đá cuội.

“Xong rồi.” B15 bỏ kim tiêm đã sử dụng vào hộp đựng vật sắc nhọn, thu dọn rác y tế. Còn chu đáo thay cho Giản Ngôn Chi một bộ đồ ngủ cotton mới mà cô hầu gái vừa mua.

Cậu có chút kiệt sức nằm trên giường của Lục Chẩm Hồng. Mùi pheromone dần phai nhạt, mùi chanh non đắng chát trong phòng tan đi hơn nửa, chỉ còn lại một mùi hương lá trà thanh nhã, sâu lắng.

“Cái đó.” Rửa mặt xong B15 mặc đồ ngủ đứng ở mép giường, vẻ mặt có chút do dự, “Tôi chỉ có một căn phòng có giường, cho nên phải ngủ chung với em.”

"Quả nhiên." Giản Ngôn Chi tuyệt vọng nhắm mắt. "Một số Alpha chính là thích khi dễ Omega không trong thời kỳ phát tình, bởi vì bọn họ tái sinh lực, càng đau thì sẽ càng kêu to hơn."

Một cơ thể mang theo hơi lạnh chui vào trong chăn. Giản Ngôn Chi nhịn xuống né tránh, cơ thể cứng đờ nằm thẳng, giống một con cá chết đông lạnh.

“Em ấm thật đấy.” B15 không nhịn được xích lại gần Giản Ngôn Chi.

“Xin lỗi, tôi có chút sợ lạnh.”

Giản Ngôn Chi nắm lấy những ngón tay đang được duỗi ra, siết đến mức trắng bệch, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng Alpha chỉ chui vào lòng cậu ấy, rồi nhắm mắt lại ngủ say. Giản Ngôn Chi có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn của người đàn ông.

?

Giản Ngôn Chi hoàn toàn ngốc.

Ngày hôm sau, B15 cảm thấy tỉnh táo sảng khoái. Đây là đêm anh ngủ ngon nhất kể từ khi đến Trái Đất, rất ấm áp.

Nhưng Giản Ngôn Chi thì không may mắn như vậy. Cậu lo lắng cả đêm, sợ hãi Alpha nửa đêm sẽ làm gì đó với cậu, cho nên cả đêm gần như không ngủ.

“Em không ngủ ngon à?” B15 vươn vai, “Quầng thâm mắt của em nghiêm trọng quá.” Anh hơi cúi người lại gần Giản Ngôn Chi, dùng một ngón tay chọc chọc vào quầng thâm xanh trên mặt cậu.

“Em ngủ rất ngon, thiếu gia.” Cơ thể Giản Ngôn Chi lại căng thẳng.

"Người Trái Đất đúng là những sinh vật thích nói dối." B15 nhún vai, anh đưa Giản Ngôn Chi xuống lầu.

“Nhà em ở đâu? Ăn xong bữa sáng tôi đưa em về.” B15 đưa cho Giản Ngôn Chi một ly sữa nóng.

Giản Ngôn Chi đang buồn ngủ nghe Alpha nói xong thì tỉnh táo ngay lập tức. Cậu làm đổ ly sữa, sữa nóng đổ vào tay, thấm vào vết thương, làm bỏng da thịt trắng nõn của cậu. Nhưng cậu không còn bận tâm đến cơn đau nữa, Omega toàn thân run rẩy dữ dội.

“Đưa… đưa em về?” Cậu cảm thấy đầu mình như bị dội một xô nước đá, lạnh thấu xương.

“Tay có bị bỏng không?” B15 khẽ thở dài, rút khăn giấy giúp Omega đang luống cuống lau tay.

“Cầu xin anh thiếu gia, đừng đưa em về!” Giản Ngôn Chi từ ghế ăn trượt xuống đất, quỳ sụp dưới chân B15 khẩn cầu.

“Em không muốn về nhà sao?” B15 chống hai tay vào nách Giản Ngôn Chi nhấc cậu lên. Omega rất nhẹ, B15 gần như không tốn chút sức nào đã đặt cậu lại vào ghế.

“Bị Alpha mang đi rồi, Omega không thể quay lại trại trẻ mồ côi nữa.” Môi Giản Ngôn Chi tái nhợt, nhìn qua rất sợ hãi.

“Vậy sẽ đi đâu?”

Giản Ngôn Chi ngước mắt nhìn chằm chằm B15, trầm mặc vài giây. Cậu đang đánh giá xem Alpha này có phải đang giả ngu không.

“Sẽ bị quái vật giết chết.” Omega rũ mắt trả lời, “Hoặc là biến thành quái vật.”

“Cái gì?” B15 mở to mắt, “Trên Trái Đất có dị hình sinh vật thể?”

“A?” Giản Ngôn Chi không nhịn được ngước mi nhìn Alpha. Không thể phủ nhận, ngoại hình của người đàn ông này thực sự rất hấp dẫn Omega. Đôi mắt hẹp dài và sâu thẳm của sói xám cũng không làm người ta cảm thấy khó gần, bởi vì mỗi tiếng nói, cử động của Alpha đều tản mát ra một vẻ… ngây ngô.

Trông giống như một đứa trẻ ngây thơ, đơn thuần.

Điều này đã đảo lộn nhận thức thông thường của cậu về Alpha.

“Đây là một… phép so sánh.” Giản Ngôn Chi nhẹ giọng trả lời, cậu cố gắng che giấu sự hoang mang trong giọng nói của mình, “Omega bị Alpha mang đi không thể quay lại trại trẻ mồ côi. Chúng em có thể sẽ bị bán cho các hội sở dưỡng sinh, cuối cùng biến thành một…” Omega cẩn thận suy tư một chút tìm từ sau nói:

“Một thứ không được xem như là người nữa.”

“Giao dịch cơ thể người?” B15 ở trong kho kiến thức đã thu được của mình tìm tòi một phen, tìm được một từ ngữ thích hợp.

“Điều này ở tinh cầu Đức Nhĩ của chúng tôi…” B15 đột nhiên ngừng lại, “Ý tôi là, điều này ở đâu cũng là hành vi bất hợp pháp.”

“Bất hợp pháp…” Khóe miệng Giản Ngôn Chi kéo lên. Cậu cũng không biết hành vi này có được coi là bất hợp pháp không, bởi vì chưa từng có ai ước thúc hay ngăn cản.

Giản Ngôn Chi đã từng từ bạn cùng phòng nơi đó nghe nói qua Lục Chẩm Hồng. Cha của thiếu gia này chưởng quản bảy bệnh viện ở thành phố Lâm Hoài. Trong đó có một bệnh viện là hai năm trước chuyên môn vì Omega thiết lập: bệnh viện Filina.

Trại trẻ mồ côi của cậu toàn bộ đều là Omega. Cậu mười hai tuổi bắt đầu liền nhìn thấy có một ít Omega xinh đẹp bị từng người mang đi, sau đó không còn có trở về.

Người bạn cùng phòng Omega tối tăm ít lời của cậu đã nói cho cậu, bọn họ cuối cùng đều sẽ bị ném đến bệnh viện Filina làm tiểu bạch thử (có thể là vật thí nghiệm).

“Nhưng họ là Omega, là nhân loại a.” Thiếu niên Giản Ngôn Chi khi đó rất hoang mang. Cậu không rõ vì sao những người bạn đã từng sớm tối ở chung, đi ra ngoài một chuyến về sau, liền không thể lại trở về, cũng không rõ nhân loại làm thế nào biến thành tiểu bạch thử.

“Giản Ngôn Chi?” B15 lại rót cho Omega một ly sữa nóng khác, nhưng anh phát hiện Omega đang ngẩn người. Vẻ mặt cậu rất u tối, lông mi màu nâu đậm rủ xuống, che khuất ánh mắt. Đôi môi anh đào đầy đặn mím chặt.

“Cậu bạn nhỏ?” B15 lắc lắc Giản Ngôn Chi. Tay anh chạm vào Giản Ngôn Chi, ngay khoảnh khắc đó Omega kịch liệt run rẩy lên.

“Em sẽ nghe lời! Em sẽ nghe lời, em không nghĩ trở về!! Đừng đưa em trở về!” B15 nhanh chóng đem chiếc ly sữa đầy đặt ở trên bàn cơm, đem Omega ôm vào trong lòng ngực.

“Em lạnh lắm sao?” Theo nhận thức của B15, sự run rẩy của người Trái Đất có hai loại khả năng: Lạnh và sợ hãi.

Nhiệt độ cơ thể Giản Ngôn Chi rất bình thường.

“Em sợ tôi?” B15 buông Omega ra, ngồi xổm ở ghế của Giản Ngôn Chi, ngước nhìn cậu.

Trong con ngươi màu xám của Alpha lấp lánh ánh mắt thiện ý. Hơi thở thô nặng của Omega dần dần bình phục.

“Em không sợ ngài.” Giọng Giản Ngôn Chi nhẹ như ruồi muỗi, “Em sẽ tuyệt đối phục tùng ngài, chẳng sợ… ngài muốn đưa em đi… Bệnh viện.” Omega sắc mặt tái nhợt, giống như phí rất lớn sức lực mới cắn ra cuối cùng hai chữ.

“Vừa rồi em có nói dối không?” B15 nhìn thẳng vào mắt Giản Ngôn Chi, chân thành đặt câu hỏi.

Giản Ngôn Chi từ từ giơ tay phải lên, động tác thong thả như một ông lão bảy mươi tuổi. Tay cậu ngừng ở cổ sau tuyến thể. Tối hôm qua vì động dục mà sưng to tuyến thể đã khôi phục san bằng, nhưng trên đó vẫn còn ba vết sẹo nhỏ như kim châm.

“Em không nói dối, thiếu gia.” Hầu kết của Giản Ngôn Chi giật giật. B15 ánh mắt chuyển dời đến hầu kết tròn đáng yêu của Omega. Hầu kết bên cạnh có một nốt ruồi nhỏ màu hồng phấn.

"Nốt ruồi này… hôm qua hình như là màu đen." B15 có chút xuất thần.

“Tuyến thể còn đau không?”

“Không đau, thiếu gia.”

Nốt ruồi kia dần dần biến thành màu đen.

B15 lông mày nhướng lên, khóe miệng nổi lên nụ cười nhàn nhạt.

Hóa ra là một Pinocchio thích nói dối đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play