“Liliane, còn không mau dọn sạch chỗ này đi. Nếu chủ nhân ra mà thấy được, ngài ấy tuyệt đối sẽ tức giận.”
Slack chỉ chú ý xem sàn có bị làm bẩn không, khi thấy trên nền có vết bẩn thì liền nhíu mày.
“Vâng.”
Liliane lại khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn, cầm giẻ lau nghiêm túc lau chùi mặt đất.
Slack quay đầu, nói: “Thật ngại quá, nhưng Liliane không có ác ý, nàng chỉ thích trêu đùa mọi người thôi. Giờ mọi người có thể về phòng.”
Lý Hạo mồ hôi lạnh túa ra, trêu đùa?
Chẳng phải là kiểu lấy dao đâm thủng tim người khác sao…
“Ừ.” Diệp Kỳ lạnh nhạt đáp.
Phòng live stream của hắn hiện tại tràn ngập làn đạn, đang bay với tốc độ ánh sáng.
—— A a a a, Diệp Thần cuối cùng cũng lại đi quét phó bản!
—— Chỉ có mình ta chú ý sao? Đây rõ ràng chỉ là phó bản tân thủ, hệ thống có nhầm không vậy, lại để Diệp Thần vào đánh phó bản này.
—— Cười chết ta, tội nghiệp cái phó bản quỷ dị này, chắc chỉ vài giây nữa sẽ bị Diệp Thần quét sạch thôi.
—— Nhưng mà phó bản tân thủ này lại không có cảnh báo quy tắc cấm kỵ. Hầu gái kia nhìn đáng sợ quá, có cảm giác phó bản này không hề đơn giản như bề ngoài.
Diệp Kỳ bỏ qua làn đạn, chuẩn bị lên lầu trở lại phòng thì đột nhiên có một bóng người từ trên đi xuống.
Không biết ai cản đường hắn.
Trong lòng Diệp Kỳ nổi lên sự khó chịu.
Hắn rút đao thật dứt khoát, ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Là một thiếu nữ.
Khi nhìn rõ gương mặt nàng, đồng tử Diệp Kỳ chợt co lại, hơi thất thần, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh diễm.
Nàng là ai?
Thiếu nữ mặc một bộ Lolita màu đỏ hoa lệ, chiếc cổ thon dài trắng nõn như thiên nga khiến người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm. Mái tóc xoăn buông lơi sau vai, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ toát lên khí chất cao quý.
Thân hình nhỏ nhắn linh hoạt, thoạt nhìn như một búp bê phương Tây tinh xảo, tựa như kiệt tác hoàn hảo nhất của thượng đế.
Ngoài Diệp Kỳ, những người khác cũng đều bị nàng làm cho kinh diễm.
—— Hít thở không nổi nữa, tim muốn nổ tung, mỹ nhân từ đâu xuất hiện vậy!
—— A a a Diệp Thần, cậu rút đao làm gì thế, bình tĩnh! Một mỹ nhân kiều diễm như vậy mà cậu cũng nỡ chém sao!
—— Bộ phận tình báo đâu, trong ba phút, ta muốn biết toàn bộ thông tin về thiếu nữ này!
—— Từ giờ trở đi, ta tuyên bố đây chính là lão bà mới của ta. Aaa, lão bà thật xinh đẹp.
Phòng live stream vốn đã đông người, nay vì thiếu nữ xuất hiện mà ngay cả những người xem đang ẩn cũng ùn ùn kéo ra.
“Ngươi là…” Diệp Kỳ hơi sững sờ, cảm thấy thiếu nữ trước mặt không giống người thật.
Nhìn làn đạn đang bay loạn, Diệp Kỳ hơi hoảng hốt.
Ngay sau đó, hắn thấy thiếu nữ sợ hãi lùi lại hai bước, đôi mắt như nai con phủ sương mù, dường như sắp khóc.
Diệp Kỳ không hiểu nguyên do.
Kiều Cửu đã cảm nhận được sát khí từ hắn.
Người nhạy cảm thì rất dễ nhận ra sát khí.
Người đàn ông này muốn giết nàng…
Phòng live stream nổ tung.
—— Diệp Thần mau xin lỗi, sao ngươi lại dọa lão bà của ta khóc!
—— Có gì thì nói cho tử tế, buông đao xuống mới là Phật. Diệp Thần, mau cất thanh đao chết tiệt đó đi!
Diệp Kỳ cũng nhìn thấy làn đạn này.
Hắn hiểu ra.
Ngay sau đó, hắn thu đao vào không gian, giọng có chút cứng ngắc:
“Ngươi không sao chứ?”
Diệp Kỳ cố gắng bày tỏ thiện ý nhưng hắn vốn quen hành động một mình, chưa từng giao tiếp với người chơi khác, càng đừng nói là nữ sinh.
Vì thế nên căn bản hắn chẳng biết còn có thể nói gì.
Hắn mím môi.
—— Không thể nào, không thể nào, ta lại nghe thấy Diệp Thần khẩn trương kìa.
—— Diệp Thần à, dù ngươi rất ưu tú, nhưng khi gặp được Kiều Kiều lão bà của ta thì cũng nên lùi sang một bên đi.
Sát khí vừa rồi đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Kiều Cửu không còn cảm nhận được sự uy hiếp từ hắn nữa. Thấy hắn yên lặng thu đao, nàng cũng không còn sợ hãi.
Ngược lại, đôi mắt linh động bắt đầu tò mò đánh giá hắn.
Nam nhân đứng thẳng tắp ở đó, đôi mắt đen sâu thẳm, dáng người cao gầy mang đến cảm giác áp lực mạnh mẽ.
Diệp Kỳ cảm nhận ánh mắt đánh giá của nàng, hai tay nắm chặt, vô cớ có chút khẩn trương.
“Các ngươi là ai?”
Kiều Cửu dĩ nhiên biết bọn họ là người chơi, nhưng hiện tại nàng phải giả làm NPC, chỉ có thể tỏ ra ngây ngô.
Slack hành lễ với Kiều Cửu, cung kính nói: “Tiểu thư, đây là những vị khách đến trang viên chúng ta.”
Tiểu thư?
Nàng là tiểu thư của trang viên này sao? Vậy tức là một NPC trong phó bản?
Không thể nào, thật sự có NPC nào xinh đẹp đến mức này sao?
—— Lão bà của ta lại là NPC, a a a, ta còn tưởng là người chơi chứ. Rốt cuộc đây là phó bản nào, ta cũng phải vào xem!
—— Trang viên đỏ thẫm? Hình như đây là phó bản mới ra thì phải, trước giờ chưa từng thấy.
Lúc này, giọng hệ thống vang lên:
【 Ký chủ, ngươi hiện tại là quỷ dị trong phó bản, thân phận còn lợi hại hơn bọn họ. Người chơi kia dám cầm đao dọa ngươi, mau buông lời hung ác, hung hăng dạy dỗ hắn một trận. 】
Kiều Cửu hiểu ra.
“Ồ? Các ngươi là khách mới đến sao?”
Nàng âm thầm cổ vũ bản thân, mượn lợi thế đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Diệp Kỳ.
Âm cuối vô thức kéo dài, mang vẻ cao quý, kiêu kỳ:
“Vậy ngươi vừa mới rút đao dọa ta là có ý gì? Ngươi tin không, ta chỉ cần gọi người liền có thể ném ngươi ra ngoài.”
Nàng cố tình nói nghe cho thật kiêu căng nghiêm khắc, nhưng trong tai nam nhân lại giống như đang làm nũng, mềm mại như kẹo bông tan chảy.
Diệp Kỳ nhìn khuôn mặt đang cố tỏ ra tức giận lại thấy giống như một con mèo nhỏ kiêu kỳ.
Nếu đổi lại trước đây, nếu có ai dám nói với hắn như thế, dù là Boss phó bản, hắn cũng sẽ lột da róc xương rồi thêm một đao tiễn đi. Nhưng hôm nay…
Kiều Cửu thấy hắn im lặng, khuôn mặt lạnh nhạt, trong lòng có chút chùn bước. Người này trông thật lạnh lùng.
Mà nàng sợ nhất chính là kiểu mặt lạnh này…
Nhưng hệ thống đã nói, thân phận nàng rất lợi hại, không cần sợ hắn.
Nghĩ vậy, Kiều Cửu lại ưỡn ngực, khôi phục khí thế, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Diệp Kỳ: “Xin lỗi, là ta sai, đã dọa ngươi.”
—— Cười chết mất, có ngày lại được thấy Diệp Thần xin lỗi.
—— Quả nhiên, mị lực của Kiều Kiều lão bà không ai kháng cự được.
—— +1.
—— +1001.
【 Ký chủ, ngươi thật sự quá ôn nhu. Ngươi phải dạy dỗ hắn một chút, ngươi đang đóng vai tiểu thư kiêu căng ác độc, phải ác độc hơn nữa! 】
Ác độc hơn sao?
Kiều Cửu nghĩ ngợi, rồi chợt lóe sáng.
“Cộp cộp.”
Tiếng giày cao gót vang lên, Kiều Cửu ưu nhã bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt Diệp Kỳ, bàn tay nhỏ bé hung hăng đẩy vào ngực hắn.
Ý định đẩy hắn ngã xuống.
Hai bậc thang, hẳn cũng đủ để ngã đau chết!
Tuy ý nghĩ này hơi ác độc, nhưng không còn cách nào. Hiện tại nàng phải vào vai tiểu nhân ác độc, buộc phải làm chuyện xấu.
Nàng dùng sức đẩy.
Kết quả.
Nam nhân vẫn đứng yên, không xê dịch chút nào.
“Ách…”
Tại sao lại không đẩy nổi, chẳng lẽ một tay không đủ sức?
Thử dùng cả hai tay xem…
Kiều Cửu thử thêm lần nữa, dùng cả hai tay đẩy mạnh.
“Ừm…” Diệp Kỳ khẽ rên một tiếng.
Ơ?
Hình như có tác dụng, đúng là phải dùng hai tay.
Diệp Kỳ cúi đầu, nhìn đôi bàn tay nhỏ bé đang đặt trên ngực mình, vành tai hơi đỏ.
Đối với hắn, sức lực nàng chẳng khác nào một con thú nhỏ đang cào loạn.
Những ngón tay mảnh khảnh vẫn tiếp tục đẩy, như thể nếu không xô ngã được hắn thì quyết không bỏ qua.
Trong mắt Diệp Kỳ, hành động này chẳng khác nào đang trêu ghẹo hắn…
Ánh mắt thoáng trở nên sâu hơn.
Nàng đây là có ý gì?
Chẳng lẽ… để mắt tới hắn?