Bùi Thanh Viễn không đưa Thịnh Xuân Hương đến đồn công an, mà lại đến văn phòng tổ dân phố.

Theo lời anh nói, đây gọi là đánh lạc hướng, thực ra là anh còn có mưu đồ khác.

Thịnh Xuân Hương cũng không bận tâm, dù sao thì cô cũng chẳng biết đồn công an ở đâu.

Tại văn phòng tổ dân phố.

Bà Triệu chủ nhiệm thấy Bùi Thanh Viễn, vội vàng hỏi: “Thanh Viễn? Sao con lại đến đây?”

Mỗi lần tiểu tổ tông này đến, chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.

Khi thì tố cáo người này, khi thì tố cáo người kia, chuyện nhỏ như con thỏ cũng bị anh ta thổi phồng lên.

Cả văn phòng, đến con chuột đi ngang qua thấy anh ta cũng phải lẩn trốn.

Bùi Thanh Viễn: “Dì Triệu, dì gặp rắc rối lớn rồi, không đúng, con đến để mang thành tích về cho dì đây!”

Gặp rắc rối lớn?

Nghe thấy câu đó, bà Triệu Hải Đường sợ hãi run rẩy, vội vàng ngồi xuống.

Nghe đến vế sau, bà ta lại đảo mắt.

Bùi Thanh Viễn kéo Thịnh Xuân Hương ngồi xuống, thân thiết rót một cốc trà: “Hương Hương, em uống trà đi.”

Thịnh Xuân Hương quả thật khát nước, bưng tách trà lên, uống một hơi hết sạch.

Lúc này, Triệu Hải Đường mới nhìn thấy, Bùi Thanh Viễn còn dẫn theo một cô gái trẻ.

“Thanh Viễn, đây là hôn thê mà Triệu Quế Hoa giới thiệu cho con à?”

Không thể nào?

Ăn mặc rách rưới, mái tóc mái che cả mặt, chẳng thấy rõ mặt mũi.

Triệu Quế Hoa bị ma nhập rồi, dám giới thiệu người như thế này cho Bùi Thanh Viễn?

Bùi Thanh Viễn: “Chủ nhiệm Triệu, con xin trịnh trọng giới thiệu, đây là người yêu của con, chính là đồng chí Thịnh Xuân Hương của khu nhà chúng ta.”

“Hai đứa con đến đây, chính là vì chuyện hôn ước kia. Con muốn tố cáo Triệu Quế Hoa, bà ta đã sắp đặt hôn nhân phong kiến, làm giả hôn thư, lừa gạt con!”

Kiếp trước đến chết mới biết sự thật, bị mẹ kế lừa gạt cả đời.

Kiếp này anh phải ra tay trước, vạch trần bộ mặt thật của bà ta.

Triệu Hải Đường kinh ngạc đến tột độ, nhưng cũng đầy nghi ngờ.

Người yêu của nó?

Thịnh Xuân Hương ở khu nhà?

Không phải là con osin của nhà họ Lý, ở quê lên sao?

Tố cáo Triệu Quế Hoa?!

Thông tin này lớn quá, bà ta phải uống mấy ngụm nước lạnh để bình tĩnh lại.

Sau khi trấn tĩnh, Triệu Hải Đường trong lòng mừng rỡ.

Bà ta không muốn quan tâm chuyện tố cáo người khác, nhưng tố cáo Triệu Quế Hoa thì bà ta phải quản!

“Thanh Viễn, chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, con phải có bằng chứng, không thể làm loạn như trước đây nữa.” Triệu Hải Đường cố tình nói.

Lời bà ta vừa dứt, Thịnh Xuân Hương đã bước đến.

Cô đứng thẳng lưng, nghiêm nghị đến mức không thể nghiêm nghị hơn: “Chủ nhiệm, người yêu của tôi không phải là người làm loạn, xin bà chú ý lời nói của mình.”

Thấy vậy, Bùi Thanh Viễn ngay lập tức biến thành một fanboy, mắt sáng như sao.

Ngầu quá.

Thích quá!

Trong lòng Triệu Hải Đường giật mình, chuyện gì thế này?

Hai người họ chắc là mới hẹn hò thôi, sao đã bênh vực nhau như thế rồi?

​Lẽ nào đây chính là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết?!

​“E hèm… Đồng chí Xuân Hương, cô có bằng chứng không?”

​Triệu Hải Đường chưa từng chứng kiến lực chiến đấu của Thịnh Xuân Hương, giọng điệu của bà ta dịu đi khá nhiều, coi như là tự cho mình một cái cớ.

​Thịnh Xuân Hương đưa tờ hôn thư ra: “Chủ nhiệm Triệu, bà xem chỗ này và chỗ này…”

​Tiểu thư nhà giàu không phải chỉ có vẻ ngoài, nhiều góc khuất của các ngành nghề cô đều biết.

​Ngay cả tờ séc giả cô còn nhận ra, huống hồ chỉ là một tờ hôn thư bé tí.

​Bùi Thanh Viễn và Triệu Hải Đường chăm chú lắng nghe, rồi tất cả đều giật mình kinh ngạc.

​Thực ra trên hôn thư vốn không có tên, tên đó được thêm vào sau, và ngày tháng cũng đã bị sửa đổi.

​Thịnh Xuân Hương đầy bức xúc: “Chủ nhiệm, Triệu Quế Hoa chỉ là một bà nội trợ bình thường, làm sao bà ta lại có kỹ thuật này? Tôi nghi ngờ bà ta là một phần tử địch ngầm đang ẩn náu trong nhân dân!”

​Bùi Thanh Viễn tiếp lời: “Bình thường Triệu Quế Hoa cứ giả vờ là mẹ ruột của con, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, vì hạnh phúc của bố, con cũng đành nhịn.

​Nhưng con thật sự không ngờ, lòng dạ bà ta lại độc ác đến vậy.

​Bà ta và Lữ Bích Trì đã thông đồng với nhau, một khi con đồng ý kết hôn, Triệu Quế Hoa sẽ đăng ký cho con xuống nông thôn, để con không bao giờ có thể ngóc đầu dậy được nữa.”

​Kiếp trước anh đã bị hại chết như thế này, còn Triệu Quế Hoa lại có được danh tiếng là một người mẹ kế tốt.

​Thịnh Xuân Hương ngồi xuống, bắt chéo chân: “Ở làng Tây Bá quê tôi, cũng có một ví dụ tương tự. Bà mẹ chồng độc ác, làm giả một cái hôn ước vô nghĩa, chỉ muốn bán đứng cháu dâu, cuối cùng bị công an bắt đi, bị xử bắn ngay trong ngày.”

​“Hành vi của Triệu Quế Hoa còn tệ hơn nhiều, dù bà ta không phải là phần tử địch ngầm, thì cũng có liên quan đến chúng. Một khi công an đến, bà ta chắc chắn sẽ bị ăn kẹo đồng!”

​Quê của nguyên chủ thật sự có một vụ án như vậy, nhưng đó là chuyện từ trước khi giải phóng rồi.

​Bùi Thanh Viễn vui ra mặt: “Chủ nhiệm, trước đây con đã gây nhiều rắc rối cho dì, bây giờ có cơ hội lập công lớn này, con phải nhường lại cho dì.”

​Anh không ngờ rằng Thịnh Xuân Hương lại có đầu óc như vậy, cái danh phần tử địch ngầm giáng xuống đầu, Triệu Quế Hoa đừng hòng mà ngóc đầu lên.

​Hai người họ người tung kẻ hứng, Triệu Hải Đường hoàn toàn bị thuyết phục: “Tốt lắm, Triệu Quế Hoa! Hai đứa yên tâm, dì sẽ đi điều tra ngay!”

​Thịnh Xuân Hương và Bùi Thanh Viễn nhìn nhau, cảm ơn bà chủ nhiệm Triệu một chầu ra trò, rồi họ rời đi trước.

​Rời khỏi văn phòng tổ dân phố, Thịnh Xuân Hương nhìn Bùi Thanh Viễn, khẽ nhướng mày: “Bùi Thanh Viễn, lúc nãy tôi đã giúp anh, sao anh lại lừa tôi?”

​Chủ nhiệm tổ dân phố không phải là kẻ vô dụng, thân phận của những người trong khu nhà chắc chắn đã được tổ chức xác minh từ lâu rồi.

​Nhưng vừa nãy, hai người họ chỉ với một tờ hôn thư, vài ba câu nói đã thuyết phục được bà chủ nhiệm Triệu.
​Hoặc là bà chủ nhiệm Triệu là đồ ngốc, hoặc là Bùi Thanh Viễn coi Thịnh Xuân Hương là đồ ngốc.

​Bùi Thanh Viễn vội vàng nói: “Hương Hương, em nghe anh nói này…”

​Anh kể hết mọi ân oán giữa Triệu Quế Hoa và Triệu Hải Đường.

​Thịnh Xuân Hương không có ký ức về chuyện này, nguyên chủ chỉ mới đến khu nhà ba năm, lại suốt ngày xoay quanh nhà họ Lý, đương nhiên không biết nhiều chuyện.

​Bây giờ cô đã biết rồi, thảo nào Bùi Thanh Viễn cứ nhất quyết đến văn phòng tổ dân phố trước. Quả nhiên là học bá, đầu óc rất tốt.

​Triệu Quế Hoa và Triệu Hải Đường vốn đã không ưa nhau từ khi còn trẻ, suốt ngày ganh đua học hành, công việc, và cả đàn ông nữa.

​Chỉ là Triệu Quế Hoa khắc chồng, chồng bà ta chết sớm.

​Còn Triệu Hải Đường lại vượng phu, chồng bà ta đã là Phó Cục trưởng công an.

​Cửa góa phụ lắm thị phi, Triệu Quế Hoa và Bùi Quốc Khang đã lén lút với nhau từ lâu.

​Mẹ của Bùi Thanh Viễn qua đời đột ngột, chưa đầy trăm ngày, Bùi Quốc Khang đã tái hôn với Triệu Quế Hoa.

​Triệu Quế Hoa vội vàng như vậy là vì hai đứa con của bà ta đã tốt nghiệp, cần tìm việc làm, và phải nhờ vào Bùi Quốc Khang.

​Nhưng lúc đó mà về làm dâu, chắc chắn sẽ bị người đời đàm tiếu.

​Bà ta có thể vô liêm sỉ, nhưng con cái thì không thể bị mang tiếng xấu.

​Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Quế Hoa đã kéo Triệu Hải Đường ra làm lá chắn.

​Không lâu sau, tin đồn lan truyền khắp nơi: Con gái của Triệu Hải Đường quyến rũ chồng người khác.

​Một chuyện không có căn cứ lại bị Triệu Quế Hoa thao túng, làm ầm ĩ lên.

​Mọi người đều bận rộn hóng drama, không có thời gian quan tâm đến Triệu Quế Hoa, bà ta liền thuận lợi bước vào cửa.

​Tung tin đồn chỉ cần một cái miệng, đính chính lại phải chạy gãy chân.

​Khi đó Triệu Hải Đường đã tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng giải oan được cho con gái.

​Bao nhiêu năm qua, Triệu Hải Đường vẫn không có cơ hội trút giận.

​Bây giờ thì cơ hội đã đến rồi!

​Thịnh Xuân Hương không khỏi cảm thán, góa phụ thời này thật tinh vi, đã biết lợi dụng dư luận để kiếm lợi cho bản thân rồi.

​Bùi Thanh Viễn thấy cô không nói gì, cứ tưởng cô thật sự giận rồi.

​“Hương Hương, em đừng giận, anh không định giấu em, nhưng vì thời gian gấp gáp, không kịp giải thích.”

​Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu mà lại bị cô phát hiện ra?

​Vợ anh thông minh quá!

​Anh yêu lắm!

​Nhưng sau này anh phải cẩn thận hơn.

​Thịnh Xuân Hương liếc anh một cái: “Tôi cả ngày nay chưa ăn gì, tôi mời, anh trả tiền, đi nhà hàng nhà nước thôi.”

​Xuyên sách gần một ngày rồi, cô vẫn chưa được ăn một bữa no, đã bị lôi ra diễn kịch.

​Ở khu nhà diễn xong, lại đến văn phòng tổ dân phố diễn, cô còn chuyên nghiệp hơn cả diễn viên.

​Cho dù cô có tiền, còn là một khoản khổng lồ, thì đó cũng là tiền của cô.

​Anh mời cô đóng phim, lại để cô tự móc hầu bao sao?

​Hơn nữa, cô còn đóng vai người yêu của Bùi Thanh Viễn, vai diễn chưa kết thúc, anh không mời cô ăn cơm sao?

​Về việc bị lừa dối, Thịnh Xuân Hương cho rằng, cô sẽ không tự chuốc bực vào người, dù sao giữa họ cũng không phải là quan hệ vợ chồng.

​Bùi Thanh Viễn lập tức nói: “Đi, đi, chúng ta đến nhà hàng nhà nước ngay. Em muốn ăn gì anh cũng chiều, tiền và phiếu không thành vấn đề.”

​Cô mời, anh trả tiền!

​Cách này giống hệt cách anh đã từng dùng. Hai người họ quả nhiên là trời sinh một cặp.

Editor:

Giải thích về xưng hô của nhân vật:

Nữ chính chưa có tình cảm với nam chính nên để tôi,anh
Với chủ nhiệm Triệu vì hai người cũng không quen biết nhau nên để là tôi, cô, bà


Nam chính là não yêu đương nên để xưng hô với nữ chính là anh, em
Với chủ nhiệm Triệu vì ổng là người quen và là khách quen của tổ dân phố nên để con, dì
Với mẹ kế vì đã biết được bộ mặt thật của bà ta nên để tôi, bà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play