Mười phút sau.
Giữa sân, cả nhà họ Lý nằm rải rác khắp nơi.
Không khí chìm vào im lặng chết chóc. Mỗi người hóng chuyện đều há hốc mồm, có thể nuốt chửng vài quả trứng gà.
Con osin luôn im lặng, chỉ biết làm việc là Thịnh Xuân Hương, lại là một tay đấm cừ khôi, sức mạnh vô biên, đánh người dễ như chơi đùa.
Cả năm người nhà họ Lý gộp lại, cũng không phải là đối thủ của cô.
Thịnh Xuân Hương đánh đã tay, giờ cảm thấy như hết sạch mọi buồn bực.
Nữ phụ pháo hôi ban đầu vốn có sức khỏe trời phú, nhưng vì sợ bị chê cười nên luôn che giấu.
Sau khi đến Bắc Kinh, bị gia đình họ Lý tẩy não, để lấy lòng người khác, cô càng không dám bộc lộ bản thân.
Còn trước khi xuyên không, Thịnh Xuân Hương chính là "bà trùm" không ai dám đụng đến.
Bây giờ cơ thể này thuộc về cô, còn phải giấu làm gì?!
Ai cũng chỉ sống một lần, Thịnh Xuân Hương vừa có nhà vừa có tiền, cần gì phải đi làm osin cho người khác? Cần gì phải lấy lòng ai?!
Báo ơn?
Báo cái gì mà báo!
"Anh kia, cái ghế, mang lại đây." Thịnh Xuân Hương tùy tiện chỉ vào một thanh niên hóng chuyện.
Anh chàng kia ngớ người một lát, sau đó chạy vào nhà họ Lý, mang ra một cái ghế.
Thịnh Xuân Hương ngồi trên ghế, vắt chéo chân, dáng vẻ bất cần đời hơn cả "quân cờ hai năm tám vạn."
"Cả nhà Lý Kiến Thiết, và cả Tiền Mỹ Lệ nữa, nghe cho rõ đây, chúng ta hãy cùng tính sổ."
"Ông nội để lại cho tôi 1500 tệ, tất cả đã bị các người tiêu hết rồi.
Tôi chăm sóc các người ba năm, tính phí lao động 200 tệ mỗi năm. Làm tròn lên, thì cũng phải 3000 tệ!"
"Trả tiền đây, rồi cút khỏi nhà tôi."
Hít hà...
Cả nhà Lý Kiến Thiết đều giật mình, làm gì có ai tính sổ kiểu đó.
Nhiều tiền như vậy, bọn họ lấy đâu ra mà trả!
Lý Hiểu Như gào lên: "Thịnh Xuân Hương, cô nói linh tinh gì đấy! Rõ ràng là cả nhà tôi đã cưu mang cô, cho cô ăn sung mặc sướng, giờ cô lại cắn ngược lại à!"
Lý Kiến Quốc: "Thịnh Xuân Hương! Nếu không có nhà họ Lý chúng tôi bảo vệ, bây giờ cô còn sống mà đứng ở đây à!"
Lý Kiến Thiết: "Thịnh Xuân Hương! Cô đánh cả nhà tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô, thế mà cô lại đòi tiền rồi đuổi chúng tôi đi, cô không sợ chúng tôi báo công an à?"
Hai ông bà già nhà họ Lý, gần 50 tuổi rồi, bị Thịnh Xuân Hương đấm cho một trận nhừ tử, giờ nằm rạp trên đất không nói được câu nào, chỉ biết trừng mắt nhìn cô.
Thịnh Xuân Hương cười, đúng là con cháu nhà họ Lý, mặt dày như nhau cả.
"Tiền Mỹ Lệ, tôi đánh cả bố mẹ chồng tương lai, anh chị chồng và cả chồng sắp cưới của cô ra nông nỗi này, sao cô không báo công an đi?"
Bị gọi tên đột ngột, Tiền Mỹ Lệ ngây ra. Thịnh Xuân Hương điên rồi à, lại còn bảo cô ta báo công an?
Lý Kiến Thiết cũng chết sững: "Thịnh Xuân Hương! Cô thật sự muốn báo công an?"
Thịnh Xuân Hương khoanh tay, tựa vào lưng ghế: "Đúng thế. Tôi đã làm những chuyện tày đình, thất đức, trái lương tâm như thế này, các người không nên báo công an sao? Để các chú công an bắt tôi, thẩm vấn cho ra nhẽ, cho tôi đi tù mọt gông đi!"
Anh chị em nhà Lý Kiến Thiết trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Người bình thường gặp chuyện thế này, sợ nhất là báo công an.
Thịnh Xuân Hương lại không sợ, thậm chí còn chủ động đề nghị?
Có chuyện bất thường ắt có mờ ám, bọn họ không thể mắc bẫy của cô ta.
Lý Kiến Thiết: "Thịnh Xuân Hương, nể tình bao năm qua, chúng ta giải quyết riêng. Chỉ cần cô bồi thường..."
Thịnh Xuân Hương nhảy phắt khỏi ghế, nhanh chóng xông tới, tặng cho anh ta mấy cái tát như trời giáng vào mặt!
"Bồi thường cái đậu xanh rau má!"
Cái thằng ăn bám!
Đến giờ mà vẫn muốn điều khiển cô sao?!
Trước đây, chỉ cần nghe Lý Kiến Thiết nói câu này, nữ phụ sẽ vội vàng xuống nước. Thậm chí còn thầm vui vì Lý Kiến Thiết không giận nữa, sẽ không bỏ mặc cô.
Còn bây giờ...
Cô có còn giống như xưa nữa đâu?
"Các người không báo à? Vậy tôi báo! Tiện thể điều tra luôn, xem ông nội tôi chết như thế nào."
Thịnh Xuân Hương cũng không biết cái chết của ông cụ Thịnh có uẩn khúc gì không, cô chỉ nói bừa thôi.
Trong ba năm ở nhà họ Lý, những chuyện đê tiện của họ, cô đều nhớ hết, chỉ cần lôi vài chuyện ra cũng đủ để họ lãnh đủ!
Nếu cô làm lớn chuyện, cả nhà họ Lý sẽ không ngẩng mặt lên được.
Cô quay người định bước đi, cả nhà họ Lý điên cuồng lên!
"Khoan đã!"
"Chúng tôi trả tiền!"
"Đừng báo công an!"
...
Gần như đồng thanh.
Một khi đã lên đồn công an, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp.
Nếu còn điều tra về cái chết của ông cụ Thịnh nữa, thì càng khó giải quyết.
Lúc đó, Lý Kiến Thiết còn mơ tưởng lấy vợ?
Lý Hiểu Như còn mơ tưởng lấy chồng?
Lý Kiến Quốc còn mơ tưởng có công việc?
Mơ đi!
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu tại sao Thịnh Xuân Hương không sợ báo công an. Cô đã liều rồi, không có gì để mất.
Nhưng nhà họ Lý thì không thể liều được!
Thịnh Xuân Hương dừng lại, quay người ngồi lại vào ghế.
Cô mỉm cười: "Ít hơn một xu cũng không được đâu nhé."
Cả nhà Lý Kiến Thiết: !!!!
Chỉ muốn khóc.
Muốn gào khóc thật to.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, mọi chuyện lại đi đến nước này.
Ngày xưa vất vả lắm mới "chờ" được ông cụ Thịnh qua đời, nửa đường lại lòi ra một cô cháu gái Thịnh Xuân Hương.
Mới lừa được Thịnh Xuân Hương chịu "báo ơn", ai mà ngờ, cô ta lại giả vờ từ đầu đến cuối.
Tiền Mỹ Lệ trong lòng lạnh toát, tất cả mọi thứ của Lý Kiến Thiết đều là của Thịnh Xuân Hương ư?
Nếu phải trả lại hết, vậy sau này cô ta về làm dâu, làm sao mà có cuộc sống sung sướng được?
"Xuân Hương, tôi biết cô thích Kiến Thiết, nhưng đừng vì tôi mà làm hỏng danh tiếng của anh ấy. Tôi nhường anh ấy cho cô, hai người cứ sống như trước đây, bây giờ tôi sẽ đi, được không!" Cô ta vừa khóc vừa nói.
Lý Kiến Thiết đâu có chịu: "Mỹ Lệ, em đừng nói những lời đó với loại người vô lương tâm như cô ta. Chúng ta là tình yêu đích thực, anh sẽ không bao giờ để mắt đến cô ta!"
Thịnh Xuân Hương: "Tiền Mỹ Lệ, cô không nghĩ là... tôi sẽ không đánh phụ nữ không phải là người nhà họ Lý chứ?"
Cô lao đến như một cơn gió, những cú đấm liên tiếp trút xuống người Tiền Mỹ Lệ.
"Ba năm qua, Lý Kiến Thiết hẹn hò với cô, tiêu tiền của tôi đấy! Đó là tiền trợ cấp ông tôi để lại cho tôi!"
"Vậy mà giờ cô lại đứng đây, giả bộ giả tịch nói tôi thích Lý Kiến Thiết ư? Hắn ta chỉ là một thằng ăn bám, tôi thèm gì ở hắn?"
"Tôi thèm cái mặt dày ăn bám cứng nhắc của hắn? Thèm cái mặt xấu xí của hắn? Hay thèm cái tội không thèm tắm rửa của hắn!"
"Đừng nghĩ tôi không biết mấy trò nhỏ của cô.
Bảo tôi sống như trước đây, chẳng phải là muốn tôi làm trâu làm ngựa cho nhà họ Lý, moi tiền ra cho chúng tiêu xài, để cô cũng được ké à?!"
"Rõ ràng có tay có chân, lại cứ thích đi hút máu người khác, các người đúng là một lũ súc vật!"
Tiền Mỹ Lệ hoàn toàn không phải là đối thủ của Thịnh Xuân Hương. Cô ta bị đánh cho mặt mũi sưng vù, kêu la oai oái.
Những người hóng chuyện run lẩy bẩy, dường như những cú đấm và cái tát đó đang giáng lên người họ.
"Tiền Mỹ Lệ tiêu tiền của Thịnh Xuân Hương à?"
"Nhà họ Lý sợ sệt rồi, vậy lời Thịnh Xuân Hương nói là thật à?"
...
Một vài người lúc này mới dám đứng ra, chỉ trỏ vào nhà họ Lý.
Bình thường, họ chỉ biết nịnh bợ nhà họ Lý, cũng nhờ thế mà thỉnh thoảng được chia cho một ít đồ tốt.
Họ tiêu tiền của Thịnh Xuân Hương nhưng lại luôn khinh thường cô.
Thịnh Xuân Hương trước đây còn nhỏ tuổi, lại thường xuyên bị tẩy não, cô không dám làm phật lòng ai, nỗi khổ chỉ có thể nuốt vào bụng.
Còn bây giờ thì sao?
Cô đâu phải là Thịnh Xuân Hương trong sách, việc gì phải chiều theo ý họ!
Những món nợ cũ, sau này còn dài dài để tính.
Lý Kiến Thiết xót xa không chịu nổi: "Thịnh Xuân Hương! Cô bỏ Tiền Mỹ Lệ ra!"
Thịnh Xuân Hương dừng tay một chút: "Muốn anh hùng cứu mỹ nhân à? Thế thì phải trả tiền!"
Rồi cô lại tiếp tục ra tay. Cái gì mà nữ chính, cũng chỉ là một kẻ cầm thú mà thôi!
Đánh, đánh, đánh...
Lúc nãy Tiền Mỹ Lệ còn giả vờ khóc, bây giờ thì khóc thật rồi, vì cô ta đau chết đi được!
"Kiến Thiết... cứu..." Cô ta còn chưa nói hết câu, đã bị cú đấm của Thịnh Xuân Hương giáng thẳng vào miệng!
Lý Kiến Thiết run sợ: "Tôi trả tiền, tôi trả ngay đây, được chưa!"
Thịnh Xuân Hương: "Mang ra đây!"
Lý Kiến Thiết không kịp hỏi ý kiến bố mẹ, vội vã lồm cồm bò vào nhà, lật tung mọi thứ.
Tiền thách cưới mà chị cả vừa nhận từ nhà trai, tiền của hồi môn mà gia đình chuẩn bị cho chị ấy.
Tiền cưới vợ mà anh cả chuẩn bị, tiền để dành riêng của bố mẹ, cả tiền riêng của anh ta nữa, tất cả đều bị lấy ra, nhưng vẫn còn thiếu một trăm!
Thịnh Xuân Hương nổi giận: "Mày đùa bố mày đấy à?!"
Mấy cái tát nữa lại giáng xuống mặt Tiền Mỹ Lệ.
Lý Kiến Thiết cuống quýt nói: "Thôi đừng đánh nữa! Mỹ Lệ, hôm qua anh vừa đưa em hơn một trăm, em giữ lại tiền lẻ, còn lại mau đưa cho anh."
Tiền Mỹ Lệ không muốn đưa: "Kiến Thiết, đó là..."
Cú đấm thép của Thịnh Xuân Hương giơ lên, chuẩn bị giáng thẳng vào mặt cô ta!
Tiền Mỹ Lệ sợ đến mức run bần bật, vừa khóc vừa nói: "Đừng đánh nữa mà, tôi đưa, tôi đưa là được chứ gì!"
Thịnh Xuân Hương ném Tiền Mỹ Lệ sang một bên như ném một chiếc giẻ lau.
Cô nhận lấy xấp tiền dày cộm, từ tốn đếm từng tờ.
"Lý Kiến Thiết, ăn bám ba năm, khả năng tính toán của anh cũng tiến bộ đáng kể đấy."
"Đủ tiền rồi, các người cút hết đi."