“Bọn họ cứ như vậy ăn ý tiếp nhận sự thật này — nếu Hà Mạn không thể thuộc về riêng ai, vậy thì mọi người đều có phần, bình đẳng sở hữu nàng.”
“Đối với Hà Mạn mà nói, tình cảnh hiện tại chưa chắc đã tệ. Dù sao những người đàn ông như họ, bình thường ngay cả trong mơ những cô gái khác cũng chẳng thể chạm tới. Thế nhưng nàng không chỉ có được một người, mà là tất cả bọn họ.”
Sau khi tốt nghiệp, Hà Mạn dọn vào biệt thự Cảnh Trạch. Chu Giai mỗi tuần đều tranh thủ đến bầu bạn. Thực ra hắn muốn dành trọn cả cuối tuần ở bên nàng, nhưng vợ hắn theo dõi quá sát, nên cùng lắm hắn chỉ có thể trốn đi vào mỗi thứ bảy. Trái lại, Tề Mân thường cười lạnh chế giễu, áp sát tai nàng khẽ cắn, nói rằng chỉ vì Chu Giai quá vô dụng, không thể khống chế nổi người trong nhà.
Triệu Ngọc Cẩm thì chẳng vội vàng gì. Hắn gần như ở bên nàng năm ngày một tuần, cùng nàng quấn quýt không rời. Chuyện này khiến Tề Mân không ít lần khó chịu — dẫu sao Cảnh Trạch là tài sản của hắn, nhưng cuối cùng lại phải sống như một vị khách.
Nhưng trong số tất cả, người khiến mọi người khó chịu nhất chính là Lanser. Tính cách hắn quá kiêu ngạo, lúc nào cũng muốn trở thành tâm điểm. Mỗi khi hắn xuất hiện, hắn không cho phép ánh mắt của Hà Mạn dừng trên bất kỳ ai khác, điều này khiến sự cân bằng vốn mong manh giữa ba người còn lại trở nên vi diệu hơn, như một mặt trận chung nhằm chống lại Lanser.
Dù sau lưng tranh chấp, đấu đá đến mức nào, nhưng trước mặt Hà Mạn, bọn họ vẫn duy trì vẻ hòa thuận. Căn nhà kỳ lạ ấy, cứ thế tồn tại trong trạng thái chông chênh, mong manh như trên dây.
Mười chín tuổi, Hà Mạn mang thai con của Chu Giai. Lần đầu tiên trong đời nàng thấy người đàn ông ấy lúng túng đến vậy — một người đàn ông đã qua tuổi lập nghiệp, mạnh mẽ, điềm tĩnh, lúc này lại luống cuống ôm nàng vào lòng, ánh mắt như muốn thiêu đốt nàng. Hắn nhìn nàng với sự tán thưởng, kinh ngạc, cảm kích, rồi khẽ hôn lên trán nàng, thì thầm lời cảm ơn đầy dịu dàng.
Sau khi sinh Trạch Văn được sáu tháng, nàng lại lần nữa mang thai — đứa bé lần này là của Tề Mân. Dưới cái bóng của Chu Giai từ thuở nhỏ, Tề Mân bị so sánh không ngừng, luôn là cái tên “thua kém”. Khi thấy Chu Giai hớn hở bế con, sự bực dọc trong hắn càng dâng cao, cuối cùng nửa dụ dỗ, nửa ép buộc nàng, chỉ để nàng sinh cho hắn một đứa bé. Đó chính là Tề Chiêu.
Khi A Nhĩ Gia và Bối Á — cặp song sinh của Lanser — chào đời, Tề Chiêu đã gần ba tuổi. Người đàn ông tóc vàng, đôi mắt xanh thẳm như biển, ánh nhìn ướt át khẩn cầu suốt một thời gian dài, cho đến khi Hà Mạn mềm lòng. Nàng không hề nghĩ lần này lại là song thai. Khi đó, Chu Giai dù ngoài mặt điềm tĩnh, trong lòng lại dậy sóng, cảm xúc thất thường hẳn một thời gian.
Riêng Triệu Ngọc Cẩm, hắn chưa từng đề cập đến chuyện con cái. Còn trẻ, hắn muốn tận hưởng khoảng thời gian “hai người” cùng nàng — dẫu thực tế chưa từng có cái gọi là “chỉ hai người”. Thỉnh thoảng hắn sẽ buông một câu bâng quơ rằng, “Nếu có thêm một bé gái nữa thì tốt biết bao.” Những người đàn ông khác cũng ngầm đồng tình.
Năm 26 tuổi, Hà Mạn lại mang thai. Lần này, mong đợi bao lâu, cuối cùng nàng cũng sinh một bé gái. Khi đứa trẻ cất tiếng khóc đầu tiên, ánh mắt của tất cả bọn họ đồng loạt dồn về phía nàng. Đó là thành viên mới — và cũng là thành viên cuối cùng — của đại gia đình này.
Kể từ đó, ngôi nhà ấy sẽ tiếp tục vận hành mãi mãi trong hình thức kỳ lạ ấy.
“—— Toàn văn hoàn.”
Tiếng hoan hô và vỗ tay vang lên. Bên tai Hà Mạn, có giọng nói nhẹ nhàng, mang theo nụ cười khẽ thì thầm:
“Happy ending.”
Âm điệu mềm mại khiến nàng khẽ sững sờ. Mở mắt ra, nàng thấy gương mặt nhỏ nhắn, hồng hào của con gái mới đầy tháng trong khuỷu tay. Bé ngủ say, một tay giơ cao trên đầu, tay còn lại gập gọn dưới cằm, môi nhỏ khẽ hé, ngậm ngón cái.
Hà Mạn ngắm con, bất giác nhớ về khoảnh khắc ngày nàng sinh bé. Khi ấy, mấy người đàn ông vây quanh chiếc nôi nhỏ, ánh mắt chứa đủ loại cảm xúc — vui sướng, ghen tỵ, hâm mộ — nhưng đều hướng về đứa bé. Dù là Tề Mân, người lúc nào cũng lạnh lùng, tâm cơ sâu kín, lúc này trong mắt hắn cũng tràn đầy dịu dàng.
Chu Giai là người đầu tiên quay lại phía nàng. Hắn ngồi xổm trước giường, ánh mắt tràn đầy thương xót, khẽ hôn lên má nàng, giọng ôn nhu:
“Mạn Mạn, đây sẽ là đứa con cuối cùng.”
“Chúng ta, từ nay sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.”
Một câu nói tràn đầy màu sắc viên mãn, khi ấy nàng đã mỉm cười nghe theo.
Nhưng lúc này, nhớ lại lời ấy, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác mơ hồ, khó diễn tả — như một nỗi bất an lẩn khuất.
Nàng nhớ tới quyển sách xuất hiện trong giấc mơ của mình. Từ ngày sinh con gái, đêm nào nàng cũng mơ thấy nó.
Ban đầu, nàng chỉ có thể lật vài trang đầu. Sau đó, nàng kinh ngạc khi phát hiện — trong đó có tên nàng, Hà Mạn.
Câu chuyện bắt đầu từ ngày cô gái tên Hà Mạn nhập học đại học, gặp Triệu Ngọc Cẩm — người đến ký túc xá để đưa bạn gái đến ở. Chỉ một lần chạm mặt, hắn đã phải lòng nàng. Sau khi chia tay bạn gái, hắn điên cuồng theo đuổi, còn nàng — khi ấy mới mười tám, non nớt và chưa từng yêu — đã ngơ ngác nhận lời, bất chấp sự cuồng nhiệt vội vã nơi hắn.
Rồi nàng cùng hắn dự tiệc, gặp Chu Giai — người đàn ông trưởng thành, điềm đạm, đã lập gia đình. Theo lý, hắn đã gặp qua vô số cô gái xinh đẹp, xuất sắc hơn nàng, nhưng vẫn yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên.
Đối với một thiếu nữ 18 tuổi, bị một người đàn ông ưu tú, đã có vợ theo đuổi, chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sức hấp dẫn của bản thân. Hà Mạn hiểu hắn đã có gia đình, nhưng vẫn mơ hồ bước vào mối quan hệ không rõ ràng ấy.
Tiếp theo là Tề Mân, đối thủ không đội trời chung của Chu Giai, và rồi là Lanser.
Quyển sách ấy dùng giọng văn diễm tình, ghi lại từng bước nàng quen biết họ, được họ si mê, theo đuổi, và nàng — ngơ ngác, mơ hồ — đã lần lượt chấp nhận tình cảm của từng người.
Mọi diễn biến trong sách giống hệt cuộc sống hiện tại của nàng. Và nàng chợt nhận ra — mình chính là nữ chính trong một quyển tiểu thuyết Mary Sue.
Nhận thức ấy khiến nàng lạnh buốt, gai ốc dâng khắp người, như xương tủy đều bị nhấn chìm trong băng giá.
Nàng đang sống trong một câu chuyện hư cấu sao?
Tình yêu họ dành cho nàng… rốt cuộc xuất phát từ đâu?
Là do thiết lập của tiểu thuyết, hay…
Nàng không dám nghĩ tiếp. Đúng lúc này, tiếng khóc non nớt của đứa trẻ vang lên, nàng còn chưa kịp quay đầu thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Người đàn ông vừa từ bên ngoài trở về, trên gương mặt tuấn lãng vẫn còn vương chút mỏi mệt, nhưng khóe môi cong nhẹ, rực sáng cả phòng.
“Anh về rồi.” Triệu Ngọc Cẩm vừa cởi áo khoác vừa đưa cho bảo mẫu theo sau, rồi rửa tay trong phòng tắm trước khi tiến đến bên giường.
Hắn nửa quỳ, cẩn thận ôm lấy bé Hải Đường đang khóc, vụng về vỗ nhẹ:
“Bảo bối ngoan, ba ba về rồi.”
Nhưng bé con khóc càng to, khiến hắn lúng túng, xoay sang hỏi Hà Mạn:
“Bảo bối đói à? Em cho con bú lúc nào vậy?”
Hà Mạn khẽ nhíu mày, cố nhớ:
“Hình như ba tiếng trước... nhưng em ngủ quên mất.”
Triệu Ngọc Cẩm khẽ thở dài, liếc nàng một cái như trách yêu:
“Em sinh mấy đứa rồi, sao còn không nhớ được thế?”
Lời nói pha chút trêu chọc, khóe môi cong nhẹ. Đôi mắt đào hoa liếc nàng, ánh nhìn ôn nhu rồi lại trở về với bé con trong vòng tay.
Hắn quay sang bảo mẫu:
“Gọi vú em đến, cho con bú.”
Dù không thực sự thích trẻ con, nhưng ở tuổi 25, có được một cô con gái khiến hắn mềm lòng hơn bao giờ hết.
Hải Đường nhanh chóng nín khóc sau khi được bế đi, khiến không khí dịu xuống.
Hà Mạn tựa nhẹ vào đầu giường, ngắm nhìn Triệu Ngọc Cẩm.
Bảy năm trước, nàng là cô bé ngây thơ, hắn là chàng trai trẻ ngạo mạn. Giờ đây, hắn đã trưởng thành — vóc dáng cao lớn, gương mặt trầm ổn, ánh mắt sắc sảo nhưng vẫn mang chút ôn nhu.
Chỉ có nàng, dường như chẳng thay đổi gì — ngoài việc trở thành mẹ của vài đứa trẻ.
Cảm nhận được ánh mắt nàng, Triệu Ngọc Cẩm quay sang, khóe mắt cong cong, nụ cười nửa trêu ghẹo nửa dịu dàng:
“Sao thế? Nhìn anh như vậy?”
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, giọng cười lẫn chút ngang tàng quen thuộc:
“Nhớ ông xã à?”
Hà Mạn khẽ rũ mắt. Ừ, hắn vẫn chẳng thay đổi — luôn ngang ngược, chẳng bao giờ nghiêm túc quá lâu.