Ngày đó vừa đúng lúc Lâm Cảnh chuyển nhà. Thủ tục thừa kế di sản của y diễn ra vô cùng thuận lợi, dù sao Chu Phương Minh không còn người thừa kế nào khác, di chúc cũng là thật và có hiệu lực.
Quách Minh cũng rất chuyên nghiệp, anh ta đưa Lâm Cảnh đi làm xong tất cả thủ tục trong thời gian ngắn nhất. Toàn bộ tài sản và bất động sản đã hoàn thành đăng ký chuyển nhượng từ hôm trước. Lâm Cảnh dự định sẽ sớm chuyển qua đó.
Khi Kim Diễn dẫn người đến gõ cửa, Lâm Cảnh vừa mới tháo chăn và gối, nhét vào chiếc túi da rắn. Những thùng đựng đồ khác đã chất đầy khắp phòng trống.
Y khó khăn kéo hành lý sang một bên, dựa vào tường, rồi đi ra mở cửa.
Khi nhìn thấy người bên ngoài, trên mặt y không có chút ngạc nhiên nào. Y trực tiếp nói: “Mời vào.”
Lâm Cảnh đã nghe thấy mùi của họ từ xa. Một đống những thứ có vẻ không ngon cho lắm đang đến gần y, vừa nhìn đã biết là đến tìm y.
Kim Diễn nhìn căn phòng lộn xộn đến nỗi không có chỗ đặt chân, im lặng hai giây, rồi đáp: “...Thôi vẫn là không nên vào.”
“Cậu đã biết trước chúng tôi sẽ đến à?”
Lâm Cảnh không bận tâm họ có vào hay không. Y tự mình tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Nghe thấy câu hỏi của Kim Diễn, y lập tức nhìn hắn một cách kỳ lạ: “Các anh không phải đang đi từng nhà một sao? Tôi đoán cũng sắp đến lượt tôi rồi.”
Kim Diễn bị câu trả lời của y làm nghẹn họng, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn kiên trì hỏi: “Cậu là đồng loại với chúng tôi. Cậu đã quan sát chúng tôi rất lâu rồi.”
Trước đó, hắn đã có toàn bộ hồ sơ của Lâm Cảnh từ khi sinh ra đến nay. Từ những gì y đã trải qua lúc nhỏ, loại trừ khả năng y là một dị chủng cấp cao ẩn mình trong thế giới con người. Hắn phỏng đoán y đã tôn thờ một thực thể nào đó hoặc đã khám phá những thứ mà con người không nên khám phá, dẫn đến cơ thể y đã thay đổi.
“Không có. Đó là vì các anh quá nổi bật trong đám đông. Trên người các anh không có cái mùi nghèo khó thuộc về nơi này.”
“Vậy tại sao cậu luôn đeo khẩu trang, ngay cả bây giờ cậu ở trong nhà, vẫn không tháo ra?”
“Thật ra tôi bị dị ứng bụi.”
“Tại sao cậu luôn liên tục đổi việc, chuyển nhà?”
“Vì tôi thích cảm giác mạnh. Ở một chỗ chán rồi, đổi một chỗ khác làm việc, sống có vấn đề gì à?”
Lâm Cảnh nghiêng đầu, đôi mắt trong veo vô tội: “Cảnh sát, không có quy định nào yêu cầu con người phải ở lâu dài ở một chỗ đúng không?”
“Đương nhiên là không.”
Kim Diễn cười với y một tiếng, khuôn mặt rắn rỏi lập tức trở nên dịu dàng hơn ba phần. Hắn nói: “Tôi đoán cậu chắc chắn vẫn chưa biết một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Hứa Hào đã chết.”
“...”
Sự vô tội trong mắt Lâm Cảnh tan biến, một lớp băng mỏng lại phủ lên. Y lặng lẽ nhìn Kim Diễn vài giây, dường như đang xác nhận tính chân thực của chuyện này.
Kim Diễn chỉ cười một cái, rồi lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta nói: “Thời gian tử vong là ngày 10 tháng 5, địa điểm là ở số 67, 5-1 phố Long Nghi, tức là nơi ở của anh ta.”
Lâm Cảnh đứng dậy khỏi ghế.
“Bên ngoài thi thể anh ta hoàn chỉnh, nhưng bên trong thịt, xương và nội tạng đều hóa thành chất lỏng sền sệt, giống như con mồi bị nhện tiêm dịch tiêu hóa vào…”
Kim Diễn: “À phải rồi, chúng tôi còn có ảnh, cậu có muốn xem không?”
“Không cần.”
Lâm Cảnh từ chối thẳng thừng, khí thế cũng từ lười biếng trở nên sắc bén. Đôi mắt y lần lượt lướt qua mấy người phía sau Kim Diễn, cuối cùng quay lại trên khuôn mặt hắn.
“Vậy thì —”
Y cũng không vòng vo nữa, nói thẳng với Kim Diễn: “Các cậu bây giờ đang nghi ngờ tôi, mang theo người, mang theo vũ khí, các cậu định bắt tôi sao?”
“Chúng tôi quả thật muốn vậy.”
Kim Diễn nhún vai: “Nhưng đánh không lại cậu đúng không? Ngay cả khi cậu không làm gì cả, chúng tôi cũng không thể chống lại sự ảnh hưởng của cậu.”
“Hơn nữa, những ‘món đồ’ nhỏ của cậu, cậu nuôi Tơ trắng ác mộng đúng không?”
Nếu mọi người đã nói thẳng, Lâm Cảnh cũng không giấu diếm, trực tiếp thừa nhận: “Đúng vậy. Các cậu đều gọi nó là Tơ trắng ác mộng à?”
“Đúng vậy. Tơ trắng mờ ảo trong đêm là lưới của tử thần, cái bẫy khó gỡ nhất, không ai có thể thoát ra khỏi đó.” Mạnh Niệm Xảo đứng phía sau cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện. Cô ấy hỏi: “Có chuyện gì à?”
Lâm Cảnh lắc đầu: “Không có gì.”
Con cá đuôi bạc đầu bẹp là do y đặt tên. Ánh sáng trắng hiển thị biệt danh phía sau xem ra chính là những tên khác của chúng trong thế giới loài người.
“Vậy các cậu hôm nay đến tìm tôi làm gì?”
Kim Diễn: “Về một sự kiện khác. Chúng tôi phát hiện rất nhiều chuột mặt người ở thành phố A. Tôi muốn biết thông tin về chúng. Cậu biết nhiều đến đâu?”
Lâm Cảnh suy nghĩ một chút, nói: “Những con chuột lớn xấu xí, thú cưng của ma nữ. Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là ma nữ đã dùng ma pháp tà ác để biến con người thành chúng.”
Vì vậy, ánh sáng trắng mới nhắc nhở y rằng không nên ăn chuột mặt người. Rốt cuộc thì, về bản chất, y và chuột mặt người là đồng loại.
Xét thấy họ biết điều, Lâm Cảnh bổ sung thêm một câu: “Các anh có lẽ đánh không lại ma nữ đâu. Các cô ấy không chỉ có ma pháp tà ác, mà còn có thể xuyên qua thời không. Nhưng có một cuốn tiểu thuyết tên là 《 Kỵ sĩ săn ma 》, tôi đề nghị các anh đi xem, có thể sẽ có cách đối phó.”
“Đa tạ. Hôm nay mạo muội quấy rầy, lần sau lại chính thức đến thăm.”
Sau khi có được thông tin cần, Kim Diễn liền từ biệt Lâm Cảnh. Nhưng không đợi họ đi xa, Lâm Cảnh lại đột nhiên gọi họ lại: “Khoan đã!”
Nhóm Kim Diễn dừng bước, mấy đôi mắt đều nghi hoặc nhìn y.
“Cái thứ hôi thối ở dưới lầu kia, các anh có thể xử lý nhanh lên không? Nó lại lớn hơn không ít rồi đấy. Các anh đang đợi nó biến toàn bộ khu ngầm thành hang ổ của nó à?”
Kim Diễn: “…Chúng tôi sẽ cố gắng.”
Lúc này Lâm Cảnh mới hài lòng rút đầu vào.
Kim Diễn: “Quái vật đàm đen đó trốn quá sâu, chúng tôi căn bản không thể chạm tới trung tâm của nó. Một chốc không xử lý được. Hay là các cậu nghĩ cách, xem có thể nhờ cậu ta giúp đỡ không.”
Mạnh Niệm Xảo: “…”
Triệu Khải Lâm: “…”
“Đội trưởng, hôm nay chúng ta đột nhiên tìm đến anh ấy, không bị giết đã là may rồi. Lấy tư cách gì mà yêu cầu người ta giúp chúng ta làm việc chứ!”
“Vậy không phải tôi bảo các cậu nghĩ cách à?”
Triệu Khải Lâm: “Tôi thấy vị này có vẻ rất nghèo, đã thế này rồi mà còn chăm chỉ làm việc. Hay là chúng ta đi xin thêm kinh phí?”
Kim Diễn vỗ vào vai Triệu Khải Lâm một cái, vô cùng vui vẻ khen ngợi: “Có lý đấy!”
Trong phòng.
Lâm Cảnh vẫn đang bận rộn với hành lý của mình. Hành lý thì không dọn không biết, dọn thì giật mình.
Ban đầu y còn nghĩ mình đã cất giữ rất tốt, so với lần chuyển nhà trước chắc chắn không tăng thêm gì.
Nhưng khi y thực sự dọn dẹp tất cả mọi thứ một lần, y kinh ngạc phát hiện mình hình như lại có thêm hai cái vali siêu lớn, siêu nặng.
Lâm Cảnh nhìn hành lý dưới đất, rồi nghĩ đến khoản thu nhập làm người mẫu vừa có thêm, quyết định xa xỉ một phen, gọi hai người khuân vác đến giúp y chuyển đồ.
Xung quanh có rất nhiều lao động. Y không mất chút sức nào đã tìm được hai thanh niên cao 1m8 vạm vỡ. Ba người cùng làm việc nên tốc độ rất nhanh, chưa đầy một giờ, tài sản của y đã được chuyển hết lên chiếc xe tải nhỏ dưới lầu.
Người lái xe tải nhỏ cũng là y tìm ở xung quanh, rẻ hơn nhiều so với việc thuê công ty chuyển nhà. Chỉ là thùng xe tải nhỏ hơi bẩn và lộn xộn. Nhưng Lâm Cảnh đã dọn dẹp nó từ hôm trước, hôm nay trông cũng ổn.
Tiết kiệm như vậy, thật khiến người ta nghe mà đau lòng, thấy mà rơi lệ.
Trước khi rời đi, chủ nhà của y đứng ở cửa, âm u nhìn y, trong miệng lẩm bẩm những lời khó nghe.
Lâm Cảnh ngồi ở ghế phụ, dựa vào cửa sổ mỉm cười với người đàn ông. Đôi mắt y long lanh, ngược lại khiến người đàn ông bên ngoài ngây người. Không đợi ông ta phản ứng, Lâm Cảnh đã giơ một bàn tay lên, tạo dáng khẩu súng, bắn một phát vào người đàn ông bên ngoài, rồi thu tay về.
“Thằng quỷ nghèo, bị xe tông chết…”
Vẻ mặt người đàn ông đờ ra. Có thứ gì đó dâng trào vào người ông ta, sau đó lại trào ra. Hai giây sau, ông ta đột nhiên hoàn hồn, thét lên rồi chạy vào trong nhà.
Chiếc xe tải nhỏ chạy gần một giờ, cuối cùng cũng đến cổng khu dân cư. Lần này Lâm Cảnh đã hỏi rõ, có thể lái xe thẳng vào từ một cổng khác.
Đến nơi, tài xế xe tải cùng y dỡ đồ xuống dưới lầu. Động tĩnh lớn của họ đã thu hút không ít người.
Đầu tiên là trên các cửa sổ tầng trên xuất hiện vài cái đầu thò xuống nhìn. Chưa đầy hai phút sau, đã có người lục tục xuống dưới.
Những người còn sống ở khu dân cư này về cơ bản đều là người già. Họ đã sống cùng nhau vài chục năm, ai cũng biết ai, nên bỗng nhiên thấy một cậu thanh niên chuyển đến, họ tò mò lắm.
“Cậu trai, nhà nào đấy? Trông tuấn tú thế, có thể mai mối cho cháu gái bà không?”
Lâm Cảnh tươi cười đáp: “Bà ơi, cháu là họ hàng của chú Chu Phương Minh. Chú Chu để lại phòng cho cháu ạ.”
“À, ra là người nhà của Phương Minh.”
“Không ngờ Phương Minh còn có họ hàng.”
Bà lão từng nói chuyện với Lâm Cảnh trước đây cũng chen vào giữa đám đông: “Ra là cháu à. Bà đã nói mà, vừa nãy nhìn từ trên lầu thấy hơi quen mắt.”
“Chuyển đến đây tốt quá rồi. Chúng tôi còn tưởng căn phòng đó sau này không có ai ở. Có người nói trong phòng có người chết thì đen đủi, đen đủi cái gì mà đen đủi? Ai mà chẳng phải chết.”
“Bà Lưu nói thế hay đấy. Người ta cảm thấy không may mắn thì sao?”
“Tôi thấy bà mới không may mắn. Chàng trai trẻ, cháu có thấy căn phòng đó không may mắn không?”
Lâm Cảnh vẻ mặt giãn ra, trông hoàn toàn như một đứa trẻ ngoan: “Đương nhiên là không rồi ạ. Chú Chu chính là người thân của cháu mà.”
“Thấy chưa, những người đó chỉ nói linh tinh thôi.”
“Phương Minh à…”
Những người này có ấn tượng rất tốt về Chu Phương Minh, cho dù ông ta có hơi kỳ quái, nhưng những cái kỳ quái đó vẫn nằm trong phạm vi họ có thể chấp nhận được. Đối với Lâm Cảnh, đây là một tin tốt.
Người già rồi, đều thích náo nhiệt. Các ông các bà vừa nói chuyện, vừa định giúp y dọn đồ. Lâm Cảnh ban đầu định từ chối, nhưng không thể chịu nổi sự nhiệt tình của những người khác.
Khi lên đến lầu, tất cả mọi người đều đứng trước cửa, vẻ mặt mong đợi chờ y lên mở cửa.
“Tiểu tử, mau lại mở cửa đi.”
Lâm Cảnh liếc qua niêm khuẩn* màu xanh lục đang bò ra từ khe cửa, lên tiếng: “Cháu tới rồi.”
*tui không giỏi sinh đâu có gì sai mng bảo để tui sửa nha: Niêm khuẩn là một lớp vi sinh vật mỏng, ẩm ướt, bám riết trên bề mặt cơ thể, sống nhờ dịch nhầy và máu thấm qua.