Bà lão lại một lần nữa nhắc đến một vài góc độ và đường cong, thậm chí còn có một vài phương trình và ký hiểu khó hiểu, vô cùng chi tiết, thậm chí ở giữa còn có cả chú thích.
Chúng trông giống như những thứ mà một tác giả có học thức cố tình thêm vào để tăng tính nghiêm túc cho tiểu thuyết, nhưng đối với Lâm Cảnh, y có thể phân biệt rõ ràng rằng sự xuất hiện của chúng thực ra là từ một ác ý rõ rệt dùng để thu hút sự chú ý của một vài người đặc biệt.
Quả nhiên, ở trang tiếp theo, y đã thấy một tờ ghi chú kẹp trong sách. Trên tờ ghi chú đó, tất cả những phương trình, ký hiệu, đường cong được nhắc đến trong tiểu thuyết đều được trình bày ra, và ở một vài chỗ còn được đánh dấu.
Có người đã nghiên cứu chúng một cách tỉ mỉ.
Lâm Cảnh rất miễn cưỡng khi phải liên kết tờ giấy này với những con chuột kỳ quái xuất hiện trong trường học, bởi vì trong mắt y, sinh viên đều nên đơn thuần, thân thiện, nhiệt tình như Từ Lanh Canh, chứ không phải vì một mục đích nào đó mà nghiên cứu những thứ kỳ quái và nguy hiểm kia.
Đồng thời, trong lòng Lâm Cảnh cũng dấy lên một nỗi tức giận vì cảm giác bị thứ gì đó dắt mũi.
Cả những điểm sáng đưa ra lời nhắc nhở cho y, hay những cuốn sách cố tình xuất hiện trước mặt y, đều quá mức cố ý.
Y cảm thấy mình đang bị đùa giỡn.
(AJ: đúng đúng, thân chưa mà giỡn!)
Tốt nhất đừng để tôi tóm được thứ gì đang phá rối.
Lâm Cảnh vừa thầm chửi rủa trong lòng, vừa gấp tờ ghi chú lại, nhét vào tay áo.
Vì một sự phản nghịch khó tả, y đóng cuốn sách đó lại và chuyển sang một cuốn tiểu thuyết tình yêu khác.
Cuốn tiểu thuyết tình yêu này có trình độ dịch cao hơn nhiều, văn phong cũng rất nhẹ nhàng, vui tươi. Lâm Cảnh đọc vài chương đã bị cuốn hút lúc nào không hay.
Khi đã có thứ để giết thời gian, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh. Khi Từ Lanh Canh đến nhắc nhở y đã hết giờ, y thậm chí còn thấy hơi chưa đã.
“Anh ơi, xong rồi!!”
Trên mặt Từ Lanh Canh vẫn còn sự hưng phấn sau khi sáng tác đầy nhiệt huyết. Cô bé nói với Lâm Cảnh: “Đợi em hoàn thiện một chút rồi em sẽ cho anh xem. Em có dự cảm, bức tranh này sẽ đoạt giải đấy! Sau này có lẽ anh sẽ thấy nó ở triển lãm!”
Lâm Cảnh nắm chặt cuốn sách trong tay, cười nói: “Tôi rất mong chờ.”
Sau đó, y như nhớ ra điều gì, hỏi Từ Lanh Canh: “À phải rồi, mấy cuốn sách này em mượn ở đâu vậy? Tôi chưa đọc xong, muốn hỏi chủ nhân của chúng xem có thể cho tôi mượn thêm không.”
“Sách á? À, anh nói mấy cuốn này… Mấy cuốn sách này luôn ở phòng tự học bên cạnh. Chủ nhân của chúng, để em nghĩ xem…”
“Là Doãn Minh Chiếu.”
Vương Mật đột nhiên lên tiếng: “Một đàn anh khóa tư năm trên. Thầy hướng dẫn là Triệu Lợi Đạt. Anh ấy thích vẽ các đề tài dân gian, ma quỷ, từng giành được giải XX, là một người rất tài năng.”
Từ Lanh Canh cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Có phải là người ban đầu rất có tiền đồ, nhưng đột nhiên không biết vẽ nữa, chỉ biết vẽ đường cong và góc không?”
“Chính là anh ta.”
“Vậy thì hơi khó rồi.”
“Sao thế?” Lâm Cảnh hỏi.
Từ Lanh Canh suy nghĩ một lúc, rồi nói với Lâm Cảnh: “Hay là cuốn sách này anh cứ mang về đọc đi. Đọc xong trả lại cho em là được. Chủ nhân của chúng bây giờ… ừm… hình như là bị bệnh.”
Lâm Cảnh không truy hỏi thêm. Y nói theo lời Từ Lanh Canh: “Được. Chậm nhất là ngày kia tôi sẽ trả sách cho em.”
______
Không ai biết tại sao Doãn Minh Chiếu lại đột nhiên từ một họa sĩ thiên tài có chút tiếng tăm sa sút trở thành một kẻ điên, lảm nhảm chỉ biết vẽ bậy.
Những lời đồn về hắn trong trường có vô số phiên bản. Có người nói hắn bị thất tình, không chấp nhận được việc bị bỏ rơi nên phát điên. Cũng có người nói gia đình hắn có tiền sử bệnh tâm thần di truyền, và phòng tư vấn tâm lý của trường cũng có hồ sơ khám bệnh của hắn.
Tuy nhiên, trên thực tế, những gì đã xảy ra với hắn chỉ có chính hắn biết.
3 giờ sáng, Doãn Minh Chiếu lại một lần nữa tỉnh lại từ những giấc mơ nông cạn.
Hắn nhìn thẳng lên trần nhà, trong mắt dường như vẫn còn những đốm màu tím không tan biến.
Vỏ não vẫn còn tàn dư nỗi sợ hãi về những con quái vật nhỏ kia. Làn da trên cánh tay vẫn còn cảm giác bị chiếc mũi dài của chúng vuốt ve, hắn có thể chắc chắn mình đã bị săn đuổi trong mơ.
Chờ cho tất cả cảm giác sợ hãi và kinh hoàng tan biến, Doãn Minh Chiếu mới ngồi dậy từ trên giường ký túc xá, co ro bò xuống thang, trên đường thiếu chút nữa còn ngã.
Ký túc xá này là loại giường tầng phổ biến, hiện tại hắn gần như phát điên, lật tung chồng giấy dày cộp trên bàn dưới giường. Trên giấy toàn là các loại ký hiệu toán học, phương trình, cùng với đường cong và góc.
Những thứ này nhiều đến mức trông như Doãn Minh Chiếu học chuyên ngành toán học chứ không phải hội họa.
Hắn vừa lật, vừa lẩm bẩm tự nói: “Tôi phải tính ra cái điểm đó, tìm được một đường hầm, tôi mới có thể thoát khỏi các nàng.”
Động tĩnh lớn của hắn làm những người bạn cùng phòng khác đều tỉnh giấc. Người nằm đối diện ngồi dậy hỏi: “Doãn Minh Chiếu, cậu nửa đêm không ngủ đang làm gì vậy?”
Doãn Minh Chiếu không nghe thấy gì cả, đại não của hắn dường như không tiếp nhận được thông tin từ bên ngoài.
Bạn cùng phòng của hắn bị trạng thái điên cuồng này dọa sợ, vội vàng xuống giường, đè hắn lại, những người bạn cùng phòng khác thì gọi 120.
3 giờ 20 phút, xe cứu thương của bệnh viện trường đã đưa Doãn Minh Chiếu đi.
Thật ra, ký ức trước đó của Doãn Minh Chiếu đã không còn rõ ràng. Hắn chỉ mơ hồ nhớ rằng, lúc đó chỉ đi theo thầy giáo ra ngoài sưu tầm phong tục, và trong một cái sân cũ nát nào đó đã nhìn thấy một bức tường vô cùng có ý cảnh.
Bên cạnh bức tường mọc một cây hồng cao, gầy, còn gạch tường thì có màu xanh xám, giữa các viên gạch có lớp vữa màu xám nhạt. Bức tường bản thân hơi nghiêng, mặt đất hứng lấy bức tường cũng có một độ lún nhất định, vì thế bức tường và mặt đất đã tạo thành một góc thần kỳ.
Bóng đổ gấp khúc không tuân theo nguyên lý hình chiếu rơi trên mặt đất, bên dưới còn có một cái hang chuột màu đen.
Khi Doãn Minh Chiếu thấy cảnh tượng đó, hắn mừng như điên, hắn đã sáng tác với bức tường đó suốt ba ngày.
Cho đến ngày thứ tư, hắn phát hiện cửa hang chuột có thêm một vài sợi lông màu xám, và trong hang cũng có thêm dấu vết hoạt động của một vài sinh vật.
Ban đầu, hắn nghĩ là chuột, nhưng không phải, vì chuột không có khuôn mặt giống con người!
Chúng không chỉ xuất hiện trong hang chuột đó, mà còn để lại dấu chân trong phòng của hắn.
Không phải dấu chân của động vật có móng vuốt, cái hình dạng đó là nỗi kinh hoàng mà hắn không muốn nghĩ sâu hơn.
Từ đó về sau, hắn phát hiện mình dần dần có những triệu chứng bệnh tâm thần như ù tai, đau dây thần kinh, không thể tập trung… Hơn nữa, bắt đầu không thể kiểm soát mà nhìn chằm chằm vào bức tường đó và cái góc mà bức tường cùng mặt đất tạo thành.
Bệnh tình đột ngột phát tác, khiến thầy giáo của hắn phải kết thúc sớm chuyến sưu tầm phong tục kéo dài một tháng, họ quay về trường.
Sau khi về trường, Doãn Minh Chiếu bắt đầu uống một vài loại thuốc tâm thần để kiểm soát bệnh tình, nhưng không có tác dụng, hơn nữa bệnh tình của anh ta còn tiếp tục nặng thêm.
Hắn bắt đầu thường xuyên nằm mơ. Giấc mơ sâu có màu sắc rực rỡ, với vô số mảng màu khổng lồ mơ hồ. Những mảng màu đó dường như là một loại sinh vật khác. Khi chúng nhận ra hắn, hắn sẽ tỉnh giấc vì sợ hãi và tim đập nhanh.
Giấc mơ nông thì có màu xám nhạt, thỉnh thoảng xen lẫn màu tím oải hương mờ ảo. Những thứ bên trong không còn là mảng màu nữa, mà là những vật thể rõ ràng hơn: những bóng người còng lưng và những con quái vật nhỏ có lông!
Doãn Minh Chiếu cố gắng tìm kiếm manh mối dựa trên một vài thông tin trong mơ: phụ nữ và chuột, cuốn tiểu thuyết kia, định lý và phương trình toán học ẩn giấu, đường cong và góc…
…
6 giờ 20 phút sáng, người cùng phòng bệnh với Doãn Minh Chiếu phát hiện anh ta đã chết trên giường bệnh.
Máu tươi của hắn đã nhuộm đỏ tấm ga trải giường trắng. Đồng thời, tim cũng không cánh mà bay, như thể bị một sinh vật nào đó gặm mất. Sinh vật đó đã khoét một lỗ lớn trên ngực hắn.
Đây là một vụ án hình sự vô cùng tồi tệ, cũng là một vụ án cực kỳ kỳ lạ.
Người ở cùng phòng với hắn chỉ nói, nửa đêm nghe thấy tiếng chuột chạy, cào ở góc tường, nhưng Doãn Minh Chiếu lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Không có tiếng kêu đau hay thét chói tai. Hình ảnh camera giám sát chỉ cho thấy hắn vặn vẹo điên cuồng trên giường, sau đó máu từ dưới giường lan ra.
Sự việc này nhanh chóng bị bệnh viện và nhà trường cùng nhau giấu nhẹm đi.
12 giờ trưa, Lâm Cảnh cũng biết được tin Doãn Minh Chiếu qua đời.
Lúc đó y vừa mới dậy. Mặc dù y đã nghỉ việc ở tiệm ăn đêm, nhưng đồng hồ sinh học ngày ngủ đêm thức vẫn chưa điều chỉnh lại.
Y vừa mở điện thoại ra, đã thấy Thần Tài của y gửi một tin nhắn dài.
【 Thần Tài: Anh ơi, rất xin lỗi, sách có lẽ không thể cho anh mượn lâu như vậy được. 】
【 Thần Tài: Em cũng không biết có nên nói hay không. Ôi, bây giờ tâm trạng phức tạp lắm. Đêm qua anh khóa trên Doãn Minh Chiếu tự sát… Em thật không ngờ, tuy trước đây mọi người nói anh ấy bị bệnh tâm thần, nhưng không ai biết bệnh của anh ấy nghiêm trọng đến mức này. 】
【 Thần Tài: Gia đình Doãn Minh Chiếu tính đến thu dọn di vật của anh ấy, cho nên có thể làm phiền anh mang sách đến đây một chút không? Hoặc là hẹn một địa điểm, tụi em đến lấy cũng được. 】
【 Lâm Cảnh: Đương nhiên không vấn đề. Chiều nay tôi sẽ mang sách đến. 】
【 Lâm Cảnh: Tin tức các em nhận được là Doãn Minh Chiếu tự sát? 】
【 Thần Tài: Đúng rồi, trường nói vậy mà. Nếu không phải gia đình anh ấy đến trường, bọn em còn không biết đâu. Sao thế? Có vấn đề gì à? 】
【 Lâm Cảnh: Không có gì, chỉ là quá sốc thôi. 】
【 Lâm Cảnh: Tôi sẽ đến vào 3 giờ chiều. 】
【 Thần Tài: Nhận được rồi.JPG 】
Nói chuyện xong với Từ Lanh Canh, Lâm Cảnh vừa ăn trưa vừa suy nghĩ về cái chết của Doãn Minh Chiếu.
Y không cho rằng Doãn Minh Chiếu tự sát. Khả năng lớn hơn là nguyên nhân cái chết của anh ta không tiện công bố ra ngoài, nên mới dùng cớ tự sát.
Những con chuột mặt người đó đã đến mức có thể ra ngoài tấn công con người rồi sao?
Không đợi y nghĩ ra lý do, chiếc điện thoại đặt bên cạnh lại reo lên. Y cầm lên nhìn, phát hiện là một số điện thoại lạ.
Nhấn nghe, bên trong truyền ra giọng của Quách Minh.
“Có phải là anh Lâm Cảnh không? Tôi là Quách Minh đây. Ngày mai anh có rảnh không? Chúng ta cùng đi xử lý thủ tục thừa kế di sản.”