Lâm Cảnh không chỉ ăn ảnh quỷ, y còn ăn rất nhiều thứ khác mà cũng có thể khiến Kim Diễn sụp đổ tương tự.
Căn nhà này quả nhiên xứng đáng là căn nhà mà chú của y đã ở suốt mười mấy năm mà vẫn bình an vô sự. Không biết đã trải qua xử lý gì, căn nhà có khả năng cách ly khá tốt. Chỉ cần đóng cửa lại, những người kém nhạy bén sẽ chỉ cảm thấy đây là một căn nhà bình thường.
Lâm Cảnh đã cố ý kiểm tra, trên tất cả các bức tường trong phòng đều khắc rất nhiều bí văn. Có lẽ chính những thứ này đã phát huy tác dụng.
Do đó, sau khi y chuyển đến đây, khi những dị chủng có mùi vị khá tốt bị y hấp dẫn đến, y sẽ đánh giá rồi quyết định có giữ lại chúng hay không. Nhờ vậy mà thực đơn của y giờ đây đã phong phú hơn không ít.
Tối nay y không ăn thịt quả nữa, mà đổi sang một loại sinh vật kỳ lạ khác trông giống những viên gạch vuông vắn, tên là "nấm hình vuông ngon tuyệt".
Cái tên này vẫn là do Lâm Cảnh đặt, chỉ cần nghe hai chữ "ngon tuyệt" là đủ để chứng minh hương vị của chúng rất tuyệt.
Chúng có những thể nấm hình vuông lớn màu trắng tinh, mỗi thể nấm phía dưới có vô số cuống nấm nhỏ và tinh tế, có thể co duỗi. Cuống nấm nhiều và có thể co lại, còn phần sợi nấm bao phủ mặt đất ở dưới cùng thì có thể di chuyển. Chúng dựa theo tâm trạng mà bò hoặc cuộn tròn trên tường. Khi bị kích thích, chúng sẽ mang theo phần thể nấm to lớn và nặng nề di chuyển.
Chúng thích mọc thành cụm. Thể nấm hình dạng quy tắc có thể dựa sát vào nhau, các cuống nấm liên kết lại, tạo thành một thể vuông màu trắng lớn hơn.
Lâm Cảnh vốn không biết chúng là nấm, cho đến khi y thấy những thứ này sinh sôi nảy nở bằng cách thức tương tự với sợi nấm, y mới nhận ra chúng có thể là một loại nấm.
Không lâu sau khi y chuyển đến, y đã phát hiện ra chúng trên tường phòng mình, từng khối từng khối treo trên tường.
Ánh sáng trắng thậm chí còn đánh giá nó【 92 (Trân tu mỹ vị), đây là món dị chủng đầu tiên mà y gặp có độ ngon vượt quá 80.】
Lúc đó y đã hưng phấn hái xuống vài bông, dựa theo cách dùng mà ánh sáng trắng hiển thị để chế biến. Sau khi cắt miếng thể nấm hình vuông, y trực tiếp cho một chút dầu vào chảo, chiên trong một phút, không cần thêm bất kỳ gia vị nào là có thể dùng được.
Nó không mang bất kỳ hương vị nấm nào mà y từng ăn, chỉ có một hương vị kỳ diệu giống như ngậm lấy hạt mưa rơi trên lá cây, còn có chút vị chua tinh tế, nhanh chóng tan biến trên đầu lưỡi. Cũng có thể nói đó không phải một loại hương vị, mà là một loại cảm giác. Nếu không phải ánh sáng trắng hiển thị loại nấm này không độc, y đã nghi ngờ mình có phải trúng độc tố nào đó rồi.
Nhưng mà, mải mê với món ngon, lúc đó y hoàn toàn không chú ý tới, ở phần biệt danh, ánh sáng trắng đã hiển thị nó là【 Kẻ dò xét, tảng đá của Thần Điện.*】
*QT là dò xét giả, Thần Điện hòn đá tảng. tui k hiểu lắm
Bữa tối tối nay của y vẫn là món đó.
Lâm Cảnh thuần thục hái hai cái nấm trắng trên tường, sau đó tách những cuống nấm không ngừng co duỗi ra khỏi phần "mũ nấm" căng đầy. Sau khi rửa sạch đơn giản, y cắt thành lát, chiên chín. Chưa đầy năm phút, một đĩa nấm chiên nóng hổi đã được bày lên bàn.
Ngoài ra, y còn hâm nóng hai đĩa đồ ăn thừa, một món sườn kho tàu và một món cà tím xào thịt băm.
Chiếc nồi cơm điện là do Chu Phương Minh để lại. Mặc dù lớp sơn ngoài của nồi đã bong tróc, nhưng Lâm Cảnh kiểm tra thấy nó vẫn dùng tốt nên đã giữ lại. Y đã nấu cơm trước.
Ba món ăn được bày lên bàn, thêm một bát cơm lớn. Lâm Cảnh còn vào tủ lạnh lấy một cốc nước chanh, rồi ngồi xuống ghế ăn.
Sườn kho tàu và cà tím xào thịt băm sau khi hâm lại càng ngon miệng hơn. Sườn mềm thơm, chỉ cần ngậm nhẹ là đã rời xương, nhai một chút là thịt đầy miệng. Món cà tím cũng tương tự, cà tím mềm nhừ, nước sốt đậm đà, thêm chút thịt băm làm dịu vị, biến nó thành một món ăn kèm cơm cực kỳ ngon.
Món quan trọng nhất ở giữa là đĩa nấm chiên. Các lát nấm được thái rất mỏng, sau khi chiên với dầu, màu trắng chuyển sang màu hơi trong suốt. Nó tỏa ra một hương vị tươi mát kỳ diệu, ngay cả khi lẫn vào mùi hương nồng đậm của món sườn kho tàu cũng vẫn rất nổi bật.
Lâm Cảnh dùng đũa gắp hai miếng nấm chiên cho vào miệng. Y phát hiện mỗi lần ăn nấm, hương vị của nó đều có một chút khác biệt rất nhỏ, nhưng đều là hương vị y thích. Ăn kèm với cơm trắng và cà tím, y cảm thấy một cảm giác hạnh phúc thần kỳ.
Sau khi ăn no, Lâm Cảnh ôm bụng ngồi trên sofa. Có lẽ vì mới ăn no dễ buồn ngủ, một tập phim truyền hình còn chưa chiếu xong, mắt y đã nhắm lại, hàng mi cụp xuống thật yên tĩnh.
Nhưng không lâu sau, y cảm thấy trên người hơi nóng, hai ngày nay nhiệt độ tăng cao, phần lưng y dựa vào chiếc sofa cứng đã bắt đầu ra mồ hôi. Lông mày y hơi nhăn lại, hàng mi cũng bắt đầu run rẩy, dường như giây tiếp theo sẽ mở mắt.
Đột nhiên, chiếc điều hòa kiểu cũ trong phòng khách phát ra một tiếng "cụp" trong khi không có ai bật. Nó tự khởi động.
Gió lạnh thổi qua, lông mày của Lâm Cảnh dần giãn ra, rồi lại chìm vào giấc ngủ thật sâu.
____________
Tối đó, Kim Diễn lại mở một cuộc họp. Tất cả mọi người trong bộ phận đặc biệt của thành phố A đều phải tăng ca cùng hắn.
“Chúng ta đã đi vào thông đạo giữa các điểm, các cậu biết không? Y chỉ dựa vào trực giác mà đã xác định được một điểm, hơn nữa còn tiến vào trong đó, thật không thể tưởng tượng nổi.”
Mạnh Niệm Xảo: “Sếp, anh đã lặp lại chuyện này ba lần rồi. Ai cũng biết trực giác siêu chuẩn là một năng lực rất mạnh mà, đúng không?”
“Chúng tôi còn gặp một ma nữ bên trong, nàng ta tên là Mandela · Lily. Nàng mời Lâm Cảnh gia nhập họ, nhưng Lâm Cảnh từ chối, sau đó chúng tôi đã đánh nhau. Lâm Cảnh suýt nữa đã tóm được nàng, nhưng nàng đã dùng ma pháp hèn hạ, ma pháp đáng chết.”
“Chuyện này anh cũng đã nói hai lần rồi, sếp. Chúng tôi đã liên hệ với Cục Giám sát lực lượng phi tự nhiên quốc tế, Mandela · Lily thật sự là một nữ phù thủy 400 năm trước. Nàng ta sinh ra ở một thị trấn xa xôi của nước X. Năm 32 tuổi, nàng ta vướng vào một vụ án trộm trẻ sơ sinh. Sau khi điều tra, mọi người phát hiện từ năm 29 đến 32 tuổi, mỗi năm nàng ta đều mang đi một đứa trẻ sơ sinh trong thị trấn. Nàng ta đã bị xét xử, nhưng xét xử không làm nàng ta chết. Nàng ta đã trốn thoát và sống đến tận bây giờ. Nếu năng lực của nàng ta tăng lên theo tuổi tác, nàng ta hẳn là một ma nữ rất khó đối phó.”
“Bí danh của nàng ta là gì?”
Kim Diễn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, “Lâm Cảnh đã hỏi bí danh của nàng ta, nhưng nàng ta nói nếu hắn nguyện ý gia nhập, nàng mới nói bí danh cho hắn.”
Anh chàng phụ trách tài liệu đẩy gọng kính, ánh phản quang trên kính khiến hắn trông hơi quỷ dị. Hắn nói: “Bí danh của nàng ta là Ái Nhĩ Na.”
“Cục Giám sát lực lượng phi tự nhiên quốc tế đã cung cấp tài liệu có nhắc đến điểm này.”
“Ái Nhĩ Na?”
Kim Diễn lặp lại một lần.
“Đúng vậy, họ phát hiện ra khi bắt giữ một ma nữ khác, bọn họ gọi nàng ta là Ái Nhĩ Na.”
Mạnh Niệm Xảo: “Vậy, biết bí danh của nàng ta thì có ích lợi gì?”
Kim Diễn vẻ mặt trầm tư: “Chắc chắn là có ích, chỉ là chúng ta còn chưa phát hiện ra tác dụng của nó.”
“Đúng rồi, con chuột mặt người mà Lâm Cảnh đã bắt, các cậu đã xác định được nó là ai chưa?”
Triệu Khải Lâm giơ tay: “Vừa mới tìm được, khuôn mặt trên con chuột mặt người bị biến dạng quá nghiêm trọng, chúng tôi đã phải phục hồi rồi mới tiến hành so sánh, tốn một chút thời gian.”
“Kết quả hiện tại là, con chuột mặt người đó xác thực là một sinh viên khoa Mỹ thuật đã bị chuyển hóa. Năm hai, tên là Trang Duệ, hiện đang chờ phía nhà trường phản hồi thông tin và tình trạng của hắn.”
Kim Diễn lập tức nói: “Nhận được tin tức thì báo cho tôi ngay, bây giờ giải tán đi. Phía nhà trường cũng cử người đến giám sát trước.”
“Rõ!”
...
Ngày 24 tháng 5, 11 giờ tối.
Từ Lanh Canh, người có thói quen đi ngủ muộn, hôm nay lại rất bất thường mà lên giường sớm.
Nàng yên tĩnh nằm trên giường, hai tay siết chặt tấm ga giường bọc trên người, đôi mắt mở to đầy vẻ hoảng sợ.
Nàng cảm thấy mọi người trong trường đều không bình thường, vô cùng không bình thường. Họ dường như đều rơi vào một trạng thái rối loạn tinh thần tập thể, chỉ có thế giới mà nàng nhìn thấy mới là chân thực!
Các bạn cùng lớp luôn chú ý đến những góc tường rõ ràng là chẳng có gì. Hơn nữa, họ thường xuyên hét lên với những góc nào đó, họ hay thất thần, những bức họa mà họ vẽ ra cũng đều mang theo một luồng hơi thở đẫm máu, u ám và đau khổ. Ngay cả... ngay cả giáo viên giảng bài cũng vậy, rõ ràng giây trước còn giảng bình thường nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên giảng đến một buổi lễ hiến tế tà ác.
Rốt cuộc là họ không bình thường, hay là nàng không bình thường??
Khi một người ở trong một môi trường mà tất cả mọi người đều không bình thường, làm thế nào để xác định bản thân là người bình thường duy nhất, chứ không phải là người tâm thần duy nhất?
Cái giường ấm áp mang lại cho nàng cảm giác an toàn. Sau khi lặng lẽ rơi nước mắt một lúc, Từ Lan Canh cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí ngồi dậy khỏi giường.
Nàng dùng điện thoại một lần nữa gửi tin nhắn xin nghỉ học cho phụ đạo viên. Phụ đạo viên vẫn như cũ từ chối nàng, hơn nữa còn nói cho nàng biết cổng trường đã hoàn toàn đóng lại, trước khi vấn đề về chuột tai được giải quyết, bất kỳ ai cũng không ra ngoài được.
【 Phụ đạo viên: ... Không chỉ là cổng trường, bao gồm cả tường rào cũng như vậy. Chúng ta bây giờ không ra được, ai cũng không ra được, không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được không ra được...】
Từ Lan Canh bị màn hình đầy chữ "không ra được" dọa sợ, trực tiếp ném điện thoại đi. Chiếc điện thoại lăn hai vòng trên tấm ga giường mềm mại, mặt sau hướng lên trên và bất động.
Sau khi nàng “phốc vèo phốc vèo” rơi thêm hai giọt nước mắt, mới cẩn thận vươn tay lật điện thoại lại.
Kết quả, tin nhắn mà phụ đạo viên gửi đến trên điện thoại lại trở nên bình thường.
【 Phụ đạo viên: ... Không chỉ là cổng trường, bao gồm cả tường rào cũng như vậy. Chúng ta hiện tại không ra được, ai cũng không ra được. Tất cả các lãnh đạo đều ở lại trường để trấn an, hy vọng em có thể hiểu. 】
Từ Lan Canh cảm thấy mình đã bị tra tấn đến kiệt sức. Nàng thở phào nhẹ nhõm, siết chặt điện thoại, nằm trở lại trên giường.
Sau một lúc lâu, trong phòng ngủ yên tĩnh, đột nhiên vang lên giọng nói cẩn thận của bạn cùng phòng.
“Chúng ta... ngày mai không đi học nhé?”
Từ Lanh Canh nghe thấy chính mình dùng một giọng nói gần như kiệt sức đáp: “Được.”