Đồ Hi sắc mặt trầm xuống, đánh giá hắn.

Chương 3

Liễu Kim Hạo năm nay 26 tuổi, là người bạn đầu tiên mà Hạ Diễn quen biết sau khi xuyên tới nơi này.

Khi ấy, anh đang chuyên tâm rèn luyện kỹ thuật diễn xuất, lúc rảnh liền cải trang giả dạng, đến quán bar học tập. Có lẽ vì anh đội mũ, đeo khẩu trang, trông dáng vẻ có chút nổi bật, nên thường xuyên bị người chặn lại gây sự.

Đúng lúc bị một kẻ say rượu chặn đường, ép anh uống rượu, thì Liễu Kim Hạo từ trên trời giáng xuống, một cước đá thẳng kẻ đó ra khỏi quán bar.

Hạ Diễn biết ơn, lập tức nói lời cảm ơn

Về sau, hai người thường xuyên gặp nhau ở quán bar, cùng uống rượu, chơi game, "trêu chọc đàn ông". Càng chơi càng quen, cuối cùng trở thành anh em thân thiết.

“Hôm nay buồn ngủ quá, anh về nhà trước đây bảo bối.”

Nhân lúc Đồ Hi phân tâm, Hạ Diễn dễ dàng đi tới bên cạnh xe của Liễu Kim Hạo, khẽ đạp một cái vào lốp xe: “Ngẩn người làm gì thế? Mau mở cửa xe.”

Tích tích” hai tiếng, xe mở khóa. Hạ Diễn kéo cửa ghế phụ, ngồi xuống. Tầm mắt nghiêng lệch, không nhìn rõ được mặt hai người còn lại, nên tự nhiên cũng không hay biết cảm xúc căng chặt giữa họ.

Gara đèn sáng rực, xóa đi hết thảy bóng tối.

“Khuôn mặt thật sự đáng sợ đó.” Liễu Kim Hạo cười nhạt một tiếng, rút ra một điếu thuốc, “Chỉ có tên ngốc kia mới cảm thấy cậu ôn nhu, lương thiện.”

Đồ Hi sắc mặt lạnh lùng, đáy mắt tràn ngập ác ý: “Liễu thiếu gia, có phải tay anh vươn quá xa hay không?”

“Người khác tôi quản không được, nhưng cậu ấy thì khác.” Liễu Kim Hạo nhả ra một vòng khói, “Không được.”

“……”

“Hơn nữa, lần này là Hạ Diễn chọn tôi. Làm khó người khác, cũng không phải việc quân tử.”

Lời này đánh trúng chỗ đau của Đồ Hi. Yêu nhauđã nửa năm, mặc cho hắn ám chỉ thế nào, Hạ Diễn đều như khúc gỗ, không chịu có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào.

Duy nhất chỉ có một lần hôn, cũng là hắn cưỡng ép.

Hắn phải nghĩ cách khác.

Đồ Hi lười tranh cãi với Liễu Kim Hạo, bước nhanh tới trước cửa sổ xe, nhẹ gõ. Nhìn thấy người kia đang ngây ngốc, hắn vừa tức vừa buồn cười.

“Diễn Diễn.”

“Ân?” Thanh niên hơi ngẩng đầu, cười tươi với hắn, còn tiện tay nháy mắt một cái, ngữ khí thân mật, trêu chọc: “Hi Hi, mai gặp. Đêm nay nhớ mơ thấy anh nhé.”

Lại thế nữa sao?

Vừa mới cự tuyệt hắn, giờ lại làm như chưa từng có chuyện gì, tự nhiên ra mấy hành động ái muội, khiến hắn tâm loạn ý mê.

Rõ ràng ngay bên cạnh, mà lại như xa vạn dặm, với tay không chạm tới được.

Nhìn thì phong lưu, thích rượu, trên thực tế lại tự phụ, lãnh đạm, trong mắt không chứa bất kỳ ai, dường như coi nhẹ cả thế giới.

Như một bí ẩn khiến người khác trầm luân.

Đêm khuya ba giờ, đường phố vắng lặng.

Liễu Kim Hạo lái xe vững vàng, nghiêng đầu liếc thanh niên bên cạnh, khẽ nói: “Xe cậu còn ở bãi đỗ, mai tôi kêu người đưa lại.”

“Được, phiền cậu.”

“Anh emvới nhau, khách khí gì.”

“Đúng rồi, ảnh chụp hôm nay thế nào?”

“Cũng không tệ.” Liễu Kim Hạo siết chặt tay lái, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như thường, giả vờ hỏi bâng quơ: “Cậuchụp cái đó làm gì? Định để trong nhà ngắm?”

“Nghe như tôi là biến thái vậy.”

Thanh niên bật cười, tâm tình hắn cũng theo đó vui lên. Chưa kịp trêu thêm vài câu, thì câu nói kế tiếp như một nhát dao đâm thẳng tim.

“ Tôi định gửi ảnh cho paparazzi, để công khai chuyện tôi với Hi Hi yêu đương.”

“Cái… cái gì?”

“Chúng ta quen nhau nửa năm, mà vẫn không công khai. Em ấy chắc chắn muốn chia tay tôi. Tôi phải để lộ ra, giữ cậu ấy lại.”

“……”

“Hoặc là cậu giúp tôi tung ảnh cũng được… Dù sao cũng phải công khai……”

“……”

“…… Hô.” Hạ Diễn ngủ mất.

Liễu Kim Hạo giảm tốc độ, lặng lẽ nhìn anh.

Hắn muốn nói: ‘Đừng lo, Đồ Hi đã sớm vì cậu mà mê mẩn, chỉ cần cậu muốn, hai người có thể đi kết hôn ngay.’

Nhưng cổ họng như nghẹn bông, không cách nào thốt nên lời.

Nhưng! Vì sao hắn phải tác thành cho tình yêu của người khác?

Lòng chua xót vô cùng.

Đến dưới lầu tiểu khu, hắn mới nhẹ nhàng gọi Hạ Diễn: “Dậy đi, tới nhà rồi.”

“ Ồ… được.” Hạ Diễn dụi mắt, còn nhớ tới chuyện ảnh chụp: “Nhớ đưa cho tôi, hoặc đăng lên mạng.”

“Được rồi, suốt ngày ra lệnh cho tôi. Đợi lát tôi sẽ đăng.”

Nhìn bóng lưng Hạ Diễn biến mất, Liễu Kim Hạo châm điếu thuốc, bình ổn lại tâm tình rồi mới mở điện thoại. Mấy tấm ảnh rõ nét, hắn xóa sạch.

Chỉ giữ một tấm mơ hồ, nhưng vẫn thấy chưa đủ, liền mở phần mềm chỉnh sửa, thêm hai khối mosaic che đi.

Đảm bảo ngay cả Đồ Hi nhìn cũng không nhận ra chính mình.

Muốn công khai trói chặt? Nằm mơ đi.

“Òng òng ~”

Trời vừa hửng sáng, gió nhẹ theo khe cửa sổ thổi vào phòng khách. Trong căn nhà tối tăm, điện thoại rung liên hồi, âm thanh dai dẳng như lời oán trách, khiến người ta bực bội.

“Ngô…” Trên sofa, bóng đen khẽ cựa. Một bàn tay vươn ra khỏi chăn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay hồng nhạt, trắng đến chói mắt dưới ánh sáng lờ mờ, đẹp đến động lòng.

Chủ nhân bàn tay không thèm liếc, nhanh chóng tắt máy, động tác thành thục, như đã làm vô số lần.

Trong nhà lại yên tĩnh. Bóng đen xoay người, tiếp tục ngủ.

Không biết bao lâu sau, sắc trời sáng rõ.

Cửa chính bị gõ ầm ầm, kèm theo tiếng đàn ông khàn giọng hét lớn:

“Hạ Diễn!!! Ra đây cho tôi! Có bản lĩnh trêu ong chọc bướm ở quán bar, thì cũng có bản lĩnh mở cửa! Thân là người đại diện của cậu, cậu có biết tối qua tôi đã phải chịu đựng thế nào không? Cậu với Đồ Hi rốt cuộc là sao……”

____________________
Nhìn thấy cmt của các nàng, bọn tui lại càng có thêm động lực edit, iu iu😘❤️❤️💪🏻

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play