Trẻ con không giấu được cảm xúc trên mặt. Nghe vậy, đôi mắt to tròn như nho đen của Trần Tiểu Nguyệt lập tức sáng lên, niềm vui tràn ngập khóe mắt. Rồi như sợ cô đổi ý, cô bé vội vàng chạy về nhà, trốn sau cánh cửa lén lút nhìn họ.
Khi Mạnh Thanh Hòa đến, Giang Vân Trì như một món đồ trang trí, hoàn toàn bị lãng quên.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Mạnh Thanh Hòa vẫy tay về phía Trần Tiểu Nguyệt, mím môi cười, tiếp tục cùng Giang Vân Trì đi về phía con đường nhỏ dẫn ra ngoài thôn.
Đi được một đoạn, Mạnh Thanh Hòa bắt đầu mở lời: “Tiểu Nguyệt, cô bé sống một mình sao?”
Vừa rồi cô không thấy ai trong nhà, mà trời tối thế này không thể nào không có ai ở nhà được. Thế nên cô mới hỏi vậy. Nhưng mà nghĩ lại, một đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu không có người lớn ở cùng thì căn bản không sống được vài ngày.
Giang Vân Trì im lặng một lát, rồi dùng giọng điệu bình thản từ từ trả lời: “Mấy năm trước mất mùa, cả nhà chỉ còn lại cô bé và ông nội. Ông cụ không thích tiếp xúc với người ngoài nên thường không ra khỏi nhà.”
“…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play