Uống được không? Không biết, cũng không cần biết. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, có cơm ăn, có nước uống đã là trời thương, còn đòi hỏi gì hơn?
Anh đã bắt đầu quen với việc uống nước suối ven đường từ bao giờ?
Nghĩ đến đó, Giang Vân Trì khẽ cười mỉa. Ánh mắt nhìn cô trở nên lạnh nhạt, xa cách, tĩnh lặng và bình thản. Lời nói thốt ra giống như băng tuyết ngàn năm, khiến cô nghẹt thở.
“Tôi bảo em uống à?”
“Tôi đã sớm bảo em tránh xa tôi ra rồi. Hôm qua anh trai em mắng không sai, tôi chính là một con chó con ‘xú lão cửu’ bẩn thỉu, không xứng lại gần những người sạch sẽ như các người…”
Lời còn chưa dứt, anh thấy cô gái nhỏ trước mặt trợn tròn mắt sợ hãi, cắn môi dưới. Đây không phải là điềm báo tốt. Giang Vân Trì thu lại vẻ mặt hơi dữ tợn, bực bội nhíu mày.
“Thôi, đừng nói chuyện với tôi nữa. Làm xong việc này, đội trưởng tự sẽ sắp xếp cho em việc khác.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT