“Chủ nhiệm Mã, tôi cần xin nghỉ đi bệnh viện để xem tay. Phiền anh xét duyệt cho.” Giọng Giang Vân Trì không nhanh không chậm vang lên trong văn phòng yên tĩnh, nhưng lại nhấn mạnh thêm hai chữ “xét duyệt”.
“Cái này… đương nhiên rồi.” Bỏ qua mọi chuyện, với tư cách là chủ nhiệm bộ phận kỹ thuật, ông vẫn rất quý nhân tài.
Khi Giang Vân Trì bước ra khỏi văn phòng, trên tay đã cầm một tờ giấy xin nghỉ đã được ký và đóng dấu. Anh bước vội vã về phía cổng nhà máy thép. Khi ra đến nơi, anh định đi thẳng đến nhà ga, nhưng đi được nửa đường lại dừng lại, quay sang đi về một con phố khác.
Tính thời gian, còn hai ba tiếng nữa mới có chuyến xe tiếp theo về thôn. Thay vì chờ đợi ở nhà ga, thà đến bệnh viện xử lý vết thương trước. Lỡ như Thanh Hòa nhìn thấy, không biết sẽ lo lắng đến mức nào.
Mùa đông đến, thời tiết ngày càng lạnh, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, rất dễ bị cảm. Bệnh viện đâu đâu cũng thấy người bọc kín mít nhưng vẫn ho không ngừng. Mùi thuốc nồng nặc và mùi thuốc sát trùng quẩn quanh nơi đầu mũi, mãi không tan.
Bác sĩ và y tá bận rộn đến mức chân không chạm đất. Giang Vân Trì lấy số xong, im lặng tìm một chỗ ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ đợi. Mãi lâu sau mới có một cô y tá nhỏ rảnh rỗi, có thể giúp anh xử lý vết thương.
Vì diện tích bỏng không nhỏ nên để đề phòng, anh vẫn phải tiêm một mũi uốn ván. Sau đó, vết thương được rửa bằng nước lạnh. Trên mu bàn tay đã xuất hiện mụn nước và da bị bong tróc. Y tá phải dùng povidone để khử trùng trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play