Giang Vân Trì ngồi xổm trên mặt đất, đặt bàn chân nhỏ của Mạnh Thanh Hòa lên đầu gối mình. Đôi chân nhỏ ấy trắng nõn và mịn màng, như ngọc dương chi thượng hạng, không tì vết. Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng nắm lấy gót chân nhỏ ấy, hai màu da tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ.
Cô cảm thấy hơi nhột, theo bản năng rụt chân lại, nhưng lại bị anh giữ chặt. Sau đó, anh kiên nhẫn giúp cô đi đôi tất trắng sạch sẽ, rồi xỏ vào đôi giày da nhỏ.
Giang Vân Trì hơi cúi đầu. Từ góc độ của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy cái đầu xù của anh, không thấy được vẻ mặt anh. Mặc dù khi nói những lời này, giọng điệu của anh có vẻ hơi đùa giỡn, nhưng Mạnh Thanh Hòa lập tức nhận ra nỗi chua xót ẩn sâu trong đó.
Ngày thăm người thân, ngày mà mọi người sum họp, nhưng Giang Vân Trì thì…
Trên đời này, anh không còn người thân ruột thịt nào có thể đến thăm anh.
Những công nhân khác trong nhà máy thép hôm nay đều tươi cười đi đón người thân đến ký túc xá, kể lể những câu chuyện ấm áp, tràn ngập sự vui vẻ và tiếng cười.
Nhưng ký túc xá cách âm không tốt, dù không muốn nghe cũng không được. Anh chỉ có thể lặng lẽ một mình chịu đựng sự cô độc và khổ sở, chứng kiến hạnh phúc của người khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play