Doãn Nguyệt chậm rãi nói: “Tôi họ Doãn.”
“Ồ, thì ra là đồng chí Doãn. Cô chuyển lời gì cũng được sao?” Mạnh Thanh Hòa nghiêng đầu, vô tội chớp mắt, dường như vô cùng tò mò.
“Đúng vậy.” Doãn Nguyệt không cảm thấy việc chuyển lời vài câu có gì khó khăn.
“Vậy cảm ơn cô nhé.” Nghe vậy, ý cười trong mắt Mạnh Thanh Hòa càng sâu. Một tay cô vuốt vuốt lọn tóc trên ngực, cả người toát ra vẻ phong tình khó che giấu, giống như một viên ngọc trai sáng nhất giữa bầu trời đêm, lấp lánh rực rỡ.
“Không có gì, đó là điều nên làm.” Doãn Nguyệt nhìn hành động lơ đễnh của đối phương, không nhịn được thầm mắng một câu “Hồ ly tinh”, nhưng trên mặt không hề lộ ra chút nào.
Những người vây xem khác thấy hai người hòa khí như vậy, nhất thời có chút khó hiểu gãi đầu. Họ còn tưởng rằng hai người sẽ đánh nhau, giật tóc, tát nhau cơ! Không ngờ lại…
Chỉ có thế thôi ư?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play